“Đám người đó, đáng chết!”
Sát khí trong mắt Đông Hoàng Hải sôi trào, hai tay nắm chặt.
Nhị Ngưu càng không nhịn nồi sát ý trong lòng, muốn xuống tay quyết chiến một phen với đám người đó.
Nếu không có người đàn ông trung niên phía sau giữ cậu ta lại, e rằng cậu ta đã xông ra rồi.
‘Vè mặt của Mộc Thương cũng có chút khó coi, không ngờ những người đó lại không nói đạo lý như vậy, vậy mà lại đích thân ra gây chiến.
Chỉ trong phút chốc, những người trẻ tuổi còn chưa đạt đến nội kình đều bị giết chết hết.
Cũng có những cao thù nội kình hỉ sinh trong đó.
Vẻ mặt của Vũ Hoàng Minh cũng tràn đầy mây đen u ám, những người ngoại tộc này quà là đáng ghét.
Đến Bắc Sơn tìm báo vật thì thôi không nói, còn dám giết người.
Đang xem người Bắc Sơn không ra gì sao?
Tuy nói anh và đám người Trương Thắng Thiện có thù oán, nhưng đó chỉ là mâu thuẫn nội bộ, không đến lượt người ngoài nhúng tay vào.
Cuộc chiến giữa người Bắc Sơn, người ngoài không có tư cách chỉ điểm.
“Hoàng Minh, em còn chờ gì nữa?”
Đông Hoàng Hải nhìn Vũ Hoàng Minh với đôi mắt lạnh lùng.
Anh ta biết gần chỗ Vũ Hoàng Minh chắc chắn đã phục kích rất nhiều binh sĩ, thậm chí còn đặt những loại vũ khí và trang bị hạng nặng.
Nhưng mà, mấy người Mộc Thương lại không hiều ý nghĩa của câu nói đó.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Vũ Hoàng Minh.
Ngoại trừ Đông Hoàng Hải và ba người Nhị Ngưu biết thân phận thực sự của Vũ Hoàng Minh, những người khác đều không biết.
‘Vũ Hoàng Minh hít một hơi thật sâu rồi liên lạc với Lưu Chí.
“Lưu Chí, nghe lệnh của tôi!”
“Vâng!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hô của Lưu Chí.
“Súng của mọi người, ngắm chuẩn vào đám người ngoại tộc kia cho tôi, vũ khí nào có thể dùng được, thì dùng hết đi!”
“Tôi muốn bọn chúng có… đến… không..
Có… về!”
Bốn chữ cuối cùng, sát khí kịch liệt.
“Vâng!”
Ngắt cuộc gọi, Lưu Chí nhìn những người ngoại tộc cùng tiếng súng đạn oanh tạc khắp trời, trong ánh mắt không khỏi hiện lên một luồng sát khí.
Xung quanh ông ta, là hàng nghìn binh lính đã được trang bị vũ khí hạng nặng.
Hàng chục tay súng bắn tỉa barrett đang ngắm vào đám người ngoại tộc bên dưới.
“Mọi người, nghe lệnh của ta!”
*Nổ súng ngắm vào đám người ngoại tộc kit “
“Không được đề sót một tên!”
“Pằng!”
Ông ta vác một khẩu bazooka trên vai, bắn vào nơi tập trung của đám người ngoại tộc đó.
“Pằng pằng pằng!”
Đột nhiên, pháo nổ liên hồi.
Âm thanh chói tai vang lên không ngừng.
Mỗi khi tiếng súng của Barrett vang lên, đầu của một người ngoại tộc sẽ vỡ tanh bành như bổ một quả dưa hấu.
“Chuyện gì thế?”
Người đàn ông tóc vàng mặc quân phục hoàng sợ.
Hắn ta không ngỡ rằng gần đó có nhiều binh lính đang mai phục như vậy.
“Pằn: Một quả tên lửa bay đến phát nổ xung quanh hắn ta.
Đồng từ hắn ta co lại, vội vàng tránh sang một bên trốn.
Nhưng dù nhanh đến đâu, hắn ta vẫn chậm hơn một bước.
Một mảnh đạn xuyên thẳng vào ngực hắn, máu chảy ròng ròng.
“Rút lui!”
“Mau rút lui!”
Hắn ta biết người của mình đang bị mai phục.
Nhưng hành động lần này chẳng mấy ai biết đến, mỗi người đều là thủ hạ trung thành của chức.
Rốt cuộc là ai án đứng bọn họ!
Hắn ta tức giận đến mức tròng mắt như sắp.
nổ tung ra, mũi miệng chảy máu.
Thế nhưng, những chiến sĩ bên cạnh hẳn ta lần lượt ngã xuống khiến hắn ta không còn đưỡng rút lui.
Mấy người Trương Thắng Thiện và Dương Chí cũng sửng sốt, nhìn những kẻ ngoại tộc phía trước chạy tán loạn.
“Ait