Trong sân.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, lấy khăn mặt ra lau mồ hôi trên người.
Anh vẫn không thể nào mở ra huyệt vị thứ tư trên người, xem ra huyệt vị này quả thực không dễ mở.
Theo như Vũ Cuồng từng nói, đến ba mình cũng phải mất rất nhiều thời gian mới mở được.
“Cậu chủ, có chuyện này không biết tôi có nên nói hay không?
Vũ Cuồng ngồi trên ghế đá bên cạnh, khẽ nhíu mày.
Ông ấy vẫn nghi ngờ thân phận của ba người Liễu Quân, thậm chí còn lén cho người đi thăm dò.
Thế nhưng, ngoại trừ thân phận bên ngoài, ông ấy không tra được bất kì thông tin liên quan nào.
“Ông nói đi.”
Vũ Hoàng Minh quay đầu lại, nhìn anh ta.
“Cậu chủ, lẽ nào cậu chưa từng nghi ngờ thân phận của Liễu Quân và mấy người bọn họ sao?”
“Tôi luôn cảm thấy lại lịch của ba người bọn họ không hề tầm thường, thế nhưng tôi không có chứng cứ
Vũ Cuồng nhíu mày, hiện tại còn không biết cuối cùng ba người này là địch hay là bạn.
Nếu là bạn vậy thì không sao.
Nếu như là quân địch thì rất khó xử lí.
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh mỉm cười.
Thật ra, ngày hôm qua anh cũng đang suy đoán thân phận của ba người Liễu Quân.
Nếu đối phương có thể liếc mắt đã nhìn thấu kỹ năng bí mật mình đang tập luyện thi chứng tỏ đối phương nhất định đã từng tiếp xúc với thứ này.
Nếu không, cũng sẽ không nói điều đó.
Chỉ là, anh tin tưởng đối phương không phải là kẻ thù của mình.
“Tôi có nghi ngờ, chẳng qua tôi có thể xác định một điều, bọn họ là bạn không phải địch. Cứ làm tốt chuyện của chúng ta đi, như vậy là đủ rồi”
Nghe anh nói như vậy, Vũ Cuồng cũng đành phải dừng lại.
Cùng lúc đó, trong bộ chỉ huy ở Tuyết Châu và Thương Châu đã xuất hiện rất nhiều người.
Ngoại trừ hai chỉ huy trước đó là Sonic và Acera thì có thêm năm người nữa.
Một người trong đó còn ngồi ở vị trí đứng đầu. “Trưởng lão Anh Nguyên, không biết ngài sắp xếp trận pháp như thế nào rồi?”
Người đàn ông ngồi ở vị đầu tiên mỉm cười nhưng một vết sẹo trên cổ lại khiến cho da đầu người khác tê dại.
Trên vết thương có chỗ biến thành màu đen, hơn nữa có thể thấy rõ ràng vết khâu.
Thật giống như... đầu của ông ta được khâu lại vậy. Mà ông ta cũng chính là Kirock phó thủ lĩnh của tổ chức Thần Tích.
Ông lão được gọi là trưởng lão Anh Nguyên đứng dậy mỉm cười: “Vẫn đang thực hiện, còn cần một ngày nữa”
“Tốt"
“Lúc này đây, chúng ta phải tiến vào Bắc Sơn, phá hủy hoàn toàn mảnh đất này, để cho bọn họ thành nô lệ của chúng ta!”
Kirock nở một nụ cười lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt lúc này có vẻ càng thêm đáng sợ.
“Ace, việc giao cho cậu đã chuẩn bị xong chưa?” Ảnh mắt di chuyển rồi rơi trên người Ace.
“Báo, bộ đội đã tập hợp xong, đang chờ mệnh lệnh của ngài.”
Ace đứng thẳng người, giọng nói cung kính.
Đám người Kirock cũng chỉ mới tới ngày hôm qua thế nhưng vừa tới đã bắt đầu đào chiến hào.
Chuyện này không chỉ khiến bọn họ rất nghi ngờ mà ngay cả các chiến sĩ trong quân đội cũng rất khó hiểu.
Chiến hào về cơ bản mà nói là vô dụng đối với vũ khí chiến tranh hiện tại.
Hơn nữa, một khi hai bên đánh nhau thì thứ này còn rất bất tiện.
Nhưng hiện tại xem ra ông ta cũng hiểu được một chút.