Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 138: Chương 138: Đúng là ngang tàng!




“Không biết cô lấy sự tự tin ở đâu ra, cho dù tôi không mua thì cũng không thể thử sao? Hoàng Minh, chúng ta đi.”

Cô kéo Dâu Tây và Vũ Hoàng Minh muốn bỏ đi.

Vũ Hoàng Minh cũng không ý kiến gì, loại cửa hàng này thật sự không nên đến.

Tuy nhiên, có thể là đi quá nhanh, bước chân Dâu Tây loạng choạng một cái, cây kem trong tay bay ra ngoài.

Không nghiêng không lệch, rơi vào một bộ vest màu đen.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thanh Trúc biến đổi, Vũ Hoàng Minh cũng có chút kinh ngạc.

Như vậy…xem ra là không đi được rôi.

Dâu Tây đứng tại chỗ, ngẩầng đầu nhìn về phía Vũ Hoàng Minh, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm kem dính trên khóe.^ miệng.

“Ba, có phải con làm chuyện sai rồi không?”

Hai tay nhỏ rối rắm nắm vào nhau, trong mắt đầy vẻ đáng thương.

Vũ Hoàng Minh cười ha ha, duỗi tay bế Dâu Tây lên: “Không sao, không sao.”

“Không sao? Ai nói không sao, bộ quần áo bị các người làm dơ rồi!”

“Cần phải bồi thường”

Cô gái bán hàng bước nhanh đi lên phía trước, mặt âm trầm nhìn ba người.

Tô Thanh Trúc hít sâu một hơi, đi lên phía trước nhìn giá cả của bộ vest màu đen, 448 triệu.

Ngay lập tức, gương mặt xinh đẹp có chút thay đổi.

Không phải cô không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, chỉ là có một số tiền cô không thể động vào, bởi vì những số tiền đó, là tiền cô chuẩn bị để kết hôn với Vũ Hoàng Minh, tiền cô có thể sử dụng cũng không nhiều.

“Sao? Không bồi thường nổi?

Không bồi thường nổi thì cũng phải bồi thường”

Nhìn sắc mặt Tô Thanh Trúc, giọng điệu của cô gái bán hàng không khỏi nặng nề hơn mấy phần.

Cô ta nhìn ra được, có thể là Tô Thanh Trúc không thể lấy ra được số tiền này.

“Không bồi thường nổi?”

“Ai nói với cô tôi không bồi thường nổi?”

“Một bộ quần áo thôi mà”

Vũ Hoàng Minh ôm Dâu Tây đi lên, nhìn thoáng qua giá cả của bộ vest màu đen.

“448 triệu?”

“Cũng rất đắt đó”

Sau đó anh duỗi tay cầm bộ vest xuống, nhìn thoáng qua.

Cô gái bán hàng lập tức ởi lên giật lấy bộ vest trong tay anh xuống: “Ai cho anh chạm vào? Chỉ với chất liệu của bộ vest này, cũng là vải dệt cao cấp thế giới, tôi nói cho các người biết, hoặc là các người bồi thường, hoặc là mua nó.”

Vũ Hoàng Minh hơi hơi mỉm cười: “Đương nhiên là tôi sẽ mua rồi, nhưng mà loại rác rưởi này, tôi chướng mắt”

“Quẹt thẻ đi”

Nói xong, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.

Tô Thanh Trúc vội vàng duỗi tay kéo anh lại, ở bên tai anh nhẹ giọng nói: “Anh đừng quên, anh còn nợ bạn bè của anh rất nhiều tiền, bây giờ anh còn vung tay quá trán như vậy, đến khi nào mới có thể hết nợ?”

Cô vẫn còn nhớ rõ, Vũ Hoàng Minh đã mượn bạn bè của anh rất nhiều tiền.

Bây giờ còn phải tốn nhiều tiền như vậy để mua một bộ vest, thật sự là không còn lời nào để nói.

Cô gái bán hàng kia cũng không ngờ tới, Vũ Hoàng Minh thật sự có `.^ tiên.

Ngớ ngác nhận lấy thẻ ngân hàng trong tay anh, đi đến trước bàn lễ tận nhẹ nhàng quẹt một cái.

Thanh toán thành công.

Sắc mặt cô ta biến đổi, rồi sau đó mới dùng túi đóng gói lại, đi tới trước mặt Vũ Hoàng Minh và Tô Thanh Trúc.

“Thưa anh, đây là thẻ và quần áo của anh.”

Vũ Hoàng Minh liếc mắt nhìn cô gái bán hàng một cái, nhận lấy thẻ ngân hàng và túi đựng vest.

“Đi thôi.”

Nhân viên bán hàng đứng ở cửa, nhìn ba người rời di.

Nhưng mà, ba người mới ởi ra khỏi cửa hàng tới chỗ thùng rác ở cách đó không xa thì dừng lại.

Nhân viên bán hàng sửng sốt, làm gì vậy?

Chỉ thấy Vũ Hoàng Minh lấy bộ vest màu đen từ trong túi ra, nhìn đôi giày da mấy trăm ngàn dính một chút bụi bần.

Ở trước mặt nhân viên bán hàng, ngồi xổm xuống, dùng bộ vest màu đen lau đôi giày da có giá mấy trăm ngàn kia của anh.

Nhân viên bán hàng ngây ngần cả người, người này đang làm gì vậy?

Đó chính là bộ vest có giá mấy trãm triệu đó.

Nhưng mà, vẫn còn chưa kết thúc.

Sau khi lau giày da xong, Vũ Hoàng Minh trực tiếp ném bộ vest vào trong thùng rác, cũng không quay đầu lại mà dẫn Tô Thanh Trúc và Dâu Tây rời đi.

Đúng là ngang tàng!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.