Trong mắt Vũ Hoàng Minh mang theo rét lạnh, sát khí trên người không kiểm chế được xông ra.
Nhân viên phục vụ bị ánh mắt anh dọa sợ chết khiếp, “Bọn họ… Bọn họ hình như đi ra từ cửa sau.”
“Không còn ð đây nữa.”
Ẩm!
Trong khoảnh khắc, bốn người đều ngây ngần.
Bọn họ không ngỡ tới chuyện đổi phương đã đi rồi.
Tình hình này xem ra chỉ mới rời đi vài phút thôi.
“Bọn họ đi đâu: Tô Liên gấp gáp hỏi.
“Tôi… tôi không biết.”
Nhân viên phục vụ hơi sợ hãi, về mặt người này hệt như sắp ăn thịt người vậy.
Anh ta làm gì có gan lừa gạt người đàn ông này chứ.
“Không xong rồi!”
Băng Thư cau mày, bọn họ không nghĩ sự tình lại thành thế này.
Chuyện bị Âu Dương Mỹ cản lại, là chuyện ngoài ý muốn.
Cô ấy và Tô Liên nên sớm đoán ra, lời nói trước đó của Âu Dương Mỹ, chính là cố ý nói cho.
Nguyệt Nhi nghe.
Thậm chí, việc cô ấy và Tô Liên đi theo Tần Nguyệt Nhi cũng bị đối phương nắm được.
Tất cả sự trùng hợp này đều đã được lên kế hoạch.
Bây giờ, Nguyệt Nhi bị Lâm Hàn mang tới chỗ nào, không ai biết cả.
“Đuổi theo!”
Vũ Hoàng Minh lập tức quay người chạy như.
bay về hướng cửa sau.
Tô Liên, Băng Thư và Hồ Yên liếc nhìn nhau, cũng chạy theo anh.
Tới cửa sau mới phát hiện mặt bên này.
cũng có một con đường khác, bên đường có nhiều quầy bán đồ ăn vặt.
Cách cửa sau không xa là một người đàn ông trung niên bán bánh trứng.
“Anh trai, cho hỏi anh có nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đi về hướng nào không?”
‘Vũ Hoàng Minh sốt ruột hỏi.
Anh không muốn Nguyệt Nhi vì anh mà có chuyện gì ngoài ý muốn.
Nếu vậy, anh sẽ áy náy cả đời.
Người đàn ông ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói: “Vừa rồi có một cô gái mặc váy dài trắng đi với một cậu ấm nhà giàu, họ lên taxi, đi chỗ nào tôi cũng không rõ lắm.”
Nghe ông ấy nói xong, sắc mặt Vũ Hoàng Minh trầm xuống.
Xem ra, chì dựa vào mình anh thì không cách nào tìm được Nguyệt Nhi.
Lúc này, ba người Hồ Yên cũng đi tới cửa sau, bọn họ thấy Vũ Hoàng Minh đứng ð ven đường, vội vàng đi tới hỏi tình hình.
“Anh Giang, thế nào rồi?”
Tô Liên vội vàng hỏi.
Hồ Yên và Băng Thư đều chờ câu trả lời của anh ‘Vũ Hoàng Minh lắc đầu, tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Bọn họ đón taxi, chắc là vào nội thành!”
Anh vừa nói xong, Hồ Yên và Băng Thư liền ngần cả người.
Hồ Yên cũng trợn tròn mắt, bọn họ tuyệt đối không ngỡ mọi chuyện lại ra thế này.
Lúc trên xe, cô ấy có nghe Vũ Hoàng Minh nói tối sự cổ trước đó.
“Đừng vội, tôi có cách!”
Hồ Yên đột nhiên nhớ ra, hình như cô ấy có số điện thoại của ba Lâm Hàn.
Dù sao, đối phương cũng là cục trường cục thương mại.
Có đôi khi, có vài mối quan hệ nhất định phải giữ cho tốt.
“Thật sao?”
‘Vũ Hoàng Minh quay đầu, nhìn Hồ Yên chằm chằm.
Hồ Yên nhẹ gật đầu, chỉ cản đối phương không phải kè ngốc thì nhất định sẽ biết thân phận của cô ấy.
Nói xong, Hồ Yên lấy điện thoại, gọi cho Cục trường Cục Thương mại Lâm Vũ.
Điện thoại rất nhanh liễn thông, đầu bên kia truyền tới tiếng nói chuyện của đàn ông “Chào tổng giám đốc Yên, sao lại có thời gian gọi điện cho tôi vậy?”
Hồ Yên lạnh lùng nói: “Cục trường Vũ, con trai ngoan của ông làm ra chuyện tốt rồi! Dám lừa gạt em gái tôi, còn vụng trộm cùng con bé đi khách sạn, ông nói xem, chuyện này phải làm thế nào?”
Lâm Vũ vốn còn muốn xây dựng chút quan.
hệ với tập đoàn Thịnh Hoa, vớt thêm chút thu nhập, Nhưng nghe xong lời Hồ Yên, hình như… có chuyện lớn xảy ra!
“Tổng giám đốc Yên, em gái cô bị tiểu từ ngu ngốc nhà tôi mang đi “Cô đừng vội, tôi lập tức gọi điện cho nó, bắt