Giọng nói lạnh lùng tận xương tủy của Vũ Hoàng Minh quanh quần trên hành lang.
Ánh mắt như muốn giết người nhìn chòng chọc vào Tô Thanh Trúc.
Khó trách từ lúc sáng sớm cô đã muốn trang điểm.
Đi làm?
Đi đến khách sạn rồi sao?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh chỉ sợ mình không thể tin Tô Thanh Trúc sẽ làm ra chuyện như vậy.
Đến bây giờ, cuối cùng anh cũng thấy rõ Tô Thanh Trúc.
Mà Tô Thanh Trúc thì lại bị giọng nói lạnh lùng này dọa cho nhảy dựng lên.
Trong nháy mắt ý thức quay trở lại, lúc này cô mới phát hiện ra có một cánh tay đang đặt ngang hông mình.
Sắc mặt cô trắng bệch, ngay lập tức đưa tay đẩy Vương Hoàng Thụy ra, thuận tay liền cho anh ta một bạt tai.
Vương Hoàng Thụy bị cái tát này làm cho bước lùi lại hai bước.
Lúc này mới thấy rõ người đứng trước mặt mình lại là Vũ Hoàng Minh.
“Hoàng Minh, anh nghe em giải thích, không phải như anh nghĩ đâu…”
Tô Thanh Trúc còn chưa nói hết câu, Vương Hoàng Thụy đã ngay lập tức cười lạnh một tiếng.
“Ui, đây không phải là Hoàng Minh sao?”
“Nhiều năm không gặp rồi, có muốn uống hai ly không?”
“Đúng rồi những năm này, tôi vẫn luôn giúp anh chăm sóc Thanh Trúc đấy.”
Câu này vừa nói xong, Vũ Hoàng Minh đã cười.
Nụ cười kia như con dao hung hăng đâm vào trái tim Tô Thanh Trúc.
Một giây này, Tô Thanh Trúc cảm giác như mình ngừng thở.
Hốc mắt ngay lập tức đỏ bừng, đáy mắt tràn đầy nước.
“Hoàng Minh, anh nghe em giải thích, không phải như anh nghĩ, em…”
“Không cần nói gì nữa, anh tin tưởng những gì chính mắt anh thấy.”
Mỗi chữ mỗi câu giống như từng thanh dao đâm vào ngực Tô Thanh Trúc.
Anh đi từng bước đến trước mặt Tô Thanh Trúc, nhìn về phía cô mỉm cười.
Cười đến rất bi thương, cũng rất đau lòng.
“Anh biết, nhiều năm như vậy không trở về gặp em, đây là lỗi của anh.”
“Có lẽ là năm đó anh không nên rời đi.”
“Nhưng anh không ngờ chuyện lại thành ra như thê này.”
“Có lẽ anh thật sự không thích hợp với em.”
Anh vẫn chưa nói xong, Vương Hoàng Thụy ð bên cạnh đã muốn mở miệng.
“Vũ Hoàng Minh, nói mấy lời này với người phụ nữ của tôi, có vẻ không tốt lắm đâu? A? Ha ha ha!”
Dứt lời, Vũ Hoàng Minh ngay lập tức đá thẳng một cú vào ngay trên ngực Vương Hoàng Thụy.
“Phốc!”
Cả người Vương Hoàng Thụy giống như một viên đạn pháo, bắn ra ngoài.
Ö giữa không trung, anh ta phun ra một ngụm máu.
Toàn bộ lồng ngực anh ta đều sập xuống, chết đi sống lại.
“Xin lỗi, quấy rầy các người dùng cơm rồi.”
Nói xong Vũ Hoàng Minh quay người ngay lập tức muốn rời đi.
“Không phải như anh nghĩ!”
Tô Thanh Trúc đưa tay ra giữ lấy tay Vũ Hoàng Minh, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt, rơi xuống đất ròng ròng.
“Anh nghe em giải thích, thật sự không phải như anh nghĩ.”
Nhưng cô vô cùng tuyệt vọng.
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra: “Anh đi đây.”
Tô Thanh Trúc đứng tại chỗ, nghẹn ngào khóc rống.
Cô hướng về phía bóng lưng Vũ Hoàng Minh đang rời đi, tê tâm liệt phế hét lên: “Vũ Hoàng Minh, vì sao anh không nghe em giải thích Vũ Hoàng Minh đi đến đầu bậc thang thì bước chân dừng lại một chút.
Nhưng cũng chỉ dừng lại vỏn vẹn một giây, rồi cùng Truơng Hải Long đi xuống tầng.
Mặt mũi Tô Thanh Trúc đầy vẻ thống khổ ngồi bệt xuống đất, nước mắt làm ước vạt áo: “Vì sao, vì sao anh không đồng ý nghe em giải thích, vì sao, đến cùng em đã làm sao chuyện gì?”
Ven đường dưới tầng.
Sắc mặt Trương Hải Long phức tạp nhìn Vũ Hoàng Minh: “Cậu Minh, chúng ta bây giờ…”
Anh ta không biết nói cái gì.
Nhưng anh ta hiểu một chuyện, chuyện người khác nhiều khi không cần mình khuyên.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi rồi chậm rãi thờ ra.
Sau đó từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, rồi lấy bật lửa ra đốt thuốc.
Hít một hơi thật sâu mới cúi đầu nhìn chiếc bật lửa tinh xảo trong tay.
Đây là quà tặng lúc năm đó anh rời đi, Tô Thanh Trúc tặng anh làm quà.