Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 208: Chương 208: Hồng Môn Yến Sở Thanh Nam cúp điện thoại, nghĩ nghĩ rồi vẫn gọi điện thoại của Vũ Hoàng Minh




Lúc này Vũ Hoàng Minh đang xem phòng ở biệt thự Vọng Long.

Tuy rằng đã trang trí phòng xong, nhưng vẫn còn thiếu một ít vật dụng.

Anh đã mua, hiện tại đang cho người đưa vào.

Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Sở Thanh Nam, trong mắt anh có chút nghỉ ngờ.

“Như thế nào?”

“Vũ gia, đã điều tra ra tin tức, hai tướng quân hôm qua đáp xuống thành phố Vân Xuyên, một là Tiêu Dương, một là Kim Diệu trấn thủ thành phố Vân Xuyên.”

Nghe vậy, trên gương mặt Vũ Hoàng Minh lộ ra sự lạnh lẽo.

Xem ra, giống với anh đoán.

Người đứng sau lưng Trần Văn này, có quan hệ khác với Tiêu Dương.

“Còn có?”

“Kim Diệu này mở tiệc mừng thọ chiêu đãi rất nhiều người giàu có, chuẩn bị tổ chức mừng thọ năm mươi tuổi, tổ chức tiệc to.”

ÖO?

Nghe đến đó, Vũ Hoàng Minh hơi hơi nhíu mày lại.

Mở tiệc to?

Sau đó ánh mắt nheo lại, cười lạnh một tiếng: “Xem ra, đây là một Hồng Môn Yến rồi.”

“Vâng, Vũ gia, có muốn tôi qua đó cảnh cáo ông ta không?”

Chức vị của Sở Thanh Nam là cấp bậc ba sao, một trung tướng quân nho nhỏ, trong mắt anh ta chả là cái rắm gì.

“Không cần, nếu bọn họ muốn tổ chức Hồng Môn Yến, vậy để cho bọn họ làm xong đi.”

“Vừa lúc, diệt sạch!”

Đang lo nên diệt bọn họ thế nào, hiện tại xem ra, lá gan bọn họ đúng là lớn, cư nhiên đến thành phố Vân Xuyên mở Hồng Môn Yến.

Nếu như vậy, chính mình sẽ đưa bọn họ một món quà to.

“Đúng rồi, anh chuẩn bị hai quà lớn cho tôi!”

Khóe miệng Vũ Hoàng Minh hơi hơi giương lên, chậm rãi mở miệng.

Sở Thanh Nam sửng sốt một chút, quà lớn?

Chẳng lẽ Vũ gia còn muốn đi tặng lễ?

“Vũ gia, ngài muốn đích thân qua đó?”

Anh có chút khó hiểu hỏi.

“Bọn họ mở tiệc, không phải là muốn tìm tôi sao không? Tôi đây phải đi xem mới được.”

“Về phần quà lớn…… h Vũ Hoàng Minh vẫn còn lời chưa không có nói xong, nhưng sắc mặt lại dần lạnh xuống.

“Một chuồng vàng cao một mét!”

“Một bộ quan tài gỗ đàn!”

Sở Thanh Nam vừa nghe, lúc này đứng thẳng.

“Vâng! Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị.”

Nói xong chuẩn bị cúp điện thoại.

Nhưng mà, Vũ Hoàng Minh hỏi tiếp một câu, “Đúng rồi, người trước đó tôi kêu anh tra thế nào rồi?”

Trước đó đã để cho Sở Thanh Nam điều tra tin tức của anh Hồ, đến bây giờ vẫn chưa thu được gì cả, cũng không biết như thế nào.

“Vũ gia, có thể còn cần một chút thời gian.”

“Đám người thành phố Cổ đã yên lặng, dân cư lưu động lại vô số kể, có chút khó khăn.”

Sở Thanh Nam cũng có chút khó xử, anh ta đã để tay chân của mình đầy nhanh tốc độ hơn.

Nhưng mà vẫn chưa thể tra được.

“Ừm, tôi đã biết, có tin tức gì thì báo cho tôi.”

“Vâng!”

Vũ Hoàng Minh cúp điện thoại, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lễo.

Trong đầu lại không tự giác đích hiện ra cảnh hoang tàn kia của làng, mộ của đám người chú Đông Hưng trên đỉnh núi.

Nắm tay thật chặt, xương cốt kêu răng rắc.

“Đừng để tôi điều tra raI”

Trong một biệt thự ở thành phố Vân Xuyên.

Tiêu Dương đang ngồi đối diện với Kim Diệu.

“Thiệp mời đã phát xong, bây giờ cứ ngồi đợi là được.”

Kim Diệu ngồi ở trên ghế sô pha nhả khói, trên mặt hiển ra một tia thích ý.

“Phỏng chừng, người nọ đã nhận được tin tức, hiện tại hẳn là đang cùng người sau lưng thương lượng nên làm như thế nào.”

“Nếu người sau lưng của kẻ đó không xuất hiện, thì mạng của kẻ đó tôi phải lấy!”

Trên mặt Tiêu Dương lộ ra tươi cười, nhưng đáy mắt lại có sát ý xẹt qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.