“Tần Giang, anh đúng là đồ khốn kiếp!”
Hồ Yên tức giận không hề nhẹ, giận dữ hét lên với Vũ Hoàng Minh.
Thế nhưng, con dao găm trong tay người đàn ông đã cứa vào da cô ấy.
Từng chút máu đỏ tươi chảy ra từ cổ cô ấy.
“Đừng nhúc nhích, nếu không thì hồng nhan bạc phận!”
Người đàn ông cúi đầu, liếc nhìn Hồ Yên một chút.
Thế nhưng, trong chớp nhoáng này, Vũ Hoàng Minh đã di chuyền.
Chiếc bật lửa trong tay giống như một viên đạn xuyên giáp, lập tức xuyên qua ấn đường, vị trí giữa hai lông mày của người đàn ông phía sau Hồ Yên.
Cả khuôn mặt của Hồ Yên toàn là máu tươi văng ra Cà người cô ấy hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ, luống cuống không biết phải làm gì.
Người đàn ông đang ngồi trên bậc thang kia đột nhiên đứng dậy, con dao găm trên tay nhanh chóng đâm vào ngực Hồ Yên.
Nhưng mười lăm phút sau, một tiếng “ầm”
vang lên.
Toàn bộ sàn nhà trực tiếp nứt ra, Vũ Hoàng Minh xuất hiện trước mặt người đàn ông kia.
Đấm một đấm trực tiếp đánh bay họ ra ngoài.
Thế nhưng vẫn còn chậm trễ một chút.
Con dao găm xuyên qua chiếc đồ ngủ của Hồ Yên và đâm vào ngực cô ấy.
Trong chốc lát, máu tươi đã nhuộm đỏ chiếc áo ngủ của Hồ Yên.
Sắc mặt của Vũ Hoàng Minh lạnh lùng, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ con dao găm đã đâm vào.
Hồ Yên chỉ cảm thấy hai chân như mềm nhữn ra, suýt chút nữa thì ngồi sập xuống đất.
May mắn thay, Vũ Hoàng Minh nhanh tay nhanh mắt ôm chẩm lấy cô ấy.
Ngã vào vòng tay của Vũ Hoàng Minh, sắc mặt của Hồ Yên tái nhợt và rơm rớm nước mắt nhìn anh.
“Tôi sắp chết rồi sao?”
Vũ Hoàng Minh không nói gì, lập tức ôm cô ấy vào trong phòng.
“Trong nhà có thuốc không?”
Vẻ mặt của Hồ Yên có phần yếu ớt: “Bên trong tủ TV ở dưới lầu.”
Nói xong, mắt cô ấy tối sầm lại và ngất ngay đi.
Vũ Hoàng Minh nhìn Hồ Yên đã hôn mê, cau mày.
Anh tiến tới phía trước, nhìn chiếc áo ngủ trên người cô ấy, anh đưa tay ra dùng sức xé toạc nó ra.
“Xoẹt!”
Cả chiếc áo ngủ bị xé toạc trên tay anh.
Một con dao găm nhuốm máu cứ như vậy cắm yên ở trên làn da trắng nõn.
“Ba xăng-ti-mét, có lẽ sẽ không làm tồn thương động mạch chủ, vấn đề cũng không quá lớn.”
Anh thờ phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông lòng trái tim đang treo lơ lửng của mình.
Anh liếc nhìn vóc dáng đẫy đà của Hồ Yên một chút, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
“Vóc dáng cũng không tệ lắm đâu nha.”
Đi vào phòng khách, nhìn những thi thề nằm trên mặt đất, anh nhướng mày.
Nhưng điều quan trọng ngay bây giờ vẫn là cứu người.
Anh tìm một số bông băng và thuốc cảm máu từ trong tủ TV rồi đi lên lầu.
Sau khi anh giúp Hồ Yên băng bó vết thương xong và thay một bộ quần áo cho cô ấy, lúc này, anh xuống lầu thu dọn.
Khi anh thu dọn xong thì trời cũng đã hơi hửng sáng.
Khoảng gần hai mươi người đi theo đến đây và mười hai người chết trong tay anh.
Tám người khác bị thương nặng và đã chạy trốn.
Có điều, nếu Vũ Hoàng Minh muốn động vào tám người này thì họ cũng sẽ không còn mạng mà sống.
Sở dĩ, anh giữ lại cái mạng của bọn họ chính là để bọn họ nói với những người đứng sau lưng bọn họ rằng muốn trả thù anh thì cứ đến bất cứ lúc nào.
“Cái gì!”
Tầng cao nhất của tập đoàn Nhiễm Hoa.
Sau khi Húc Phú nghe báo cáo của thư ký, đột nhiên bật dậy khỏi vị trí của mình.
“Hai mươi người mà chỉ có tám người trở về?”
Nữ thư ký đầy gọng kính, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Vâng, mười hai người khác đều đã ở lại trong biệt thự.”
Nghe vậy, sắc mặt Húc Phú vô cùng u ám.
Anh ta và Lý Vân Thông cùng hợp tác mà cũng không giải quyết được người vệ sĩ kia.
Thiếu chút nữa cả đội quân đều bị tiêu diệt!
Đây thực sự chỉ là một người vệ sĩ thôi sao?
“Tôi biết rồi, cô đi xuống trước đi!”
Tâm trạng Húc Phú vô cùng bực bội, anh ta xua tay với cô thư ký.
Chờ đến lúc sau khi cô thư ký đã rời đi, còn chưa gọi điện được cho Lý Vân Thông thì anh ta đã nhận ngay được một cuộc gọi từ đối phương.
“Tổng giám đốc Húc, xảy ra chuyện gì vậy?”