Nghe vậy, vùng giữa lông mày của Vũ Hoàng Minh nhăn lại càng sâu.
Cúp điện thoại, ngả người vào vị trí cũ.
Ánh mắt ngẩn ngơ, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thành phố Vân Xuyên.
Tin tức quan trọng đầu tiên đã lan truyền khắp tất cả các công ty ở Vân Xuyên.
Đó chính là, tập đoàn Tô thị đã nhận được đầu tư hơn ba nghìn tỷ của tập đoàn Thanh Vân.
Một lúc thu mua lại 51% cổ phần của tập đoàn Tô thị.
Nói cách khác, tập đoàn Tô thị đã thuộc sở hữu của tập đoàn Thanh Vân.
Hơn nữa, tất cả các điều khoản tiền bạc trước đó cũng đã được bồi thường xong.
Tin tức đầu tiên vừa đưa ra, ngay lập tức khiến cho toàn bộ thị trường thương mại ở Vân Xuyên nổ tung.
Tất cả mọi người đều thật sự không ngỡ tới, tình hình bên trong của tập đoàn Thanh Vân lại có thể sâu rộng đến như vậy.
Hoàn toàn đủ để sáng ngang với gia tộc hàng đầu của Vân Xuyên.
Tất cả mọi người đều bàn tán, hiện tại nhà họ Mạc đã bị tập đoàn Thanh Vân, nhà họ Võ, nhà họ Thủy phân chia xong rồi.
Bọn họ đều cảm thấy được, tập đoàn Thanh Vân đã sắp trở thành gia tộc đứng thứ ba của Vân Xuyên.
Phần lớn các công ty đều đã chuẩn bị thật tốt để thân thiết làm quen với tập đoàn Thanh Vân.
Mà ở trong biệt thự nhà họ Võ.
Võ Quân đang đứng ngồi không yên, sắc mặt u ám.
Ba con An Trấn đã chết, tập đoàn An Văn cũng đã có người tiếp quản.
Chỗ dựa vững chắc anh ta cũng đã không còn!
Nếu Vũ Hoàng Minh tiến hành trả thù anh ta, anh ta có thể ngăn cản được không?
Rất rõ ràng, không thể nào.
Thậm chí anh ta bắt đầu hối hận về việc hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Tô thị.
Lúc này, tập đoàn Tô thị, vẫn còn sống sót.
Người kế tiếp xui xẻo, đó chính là đám người bọn họ, những công ty hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Tô thị.
Suy nghĩ một chút, anh ta lấy điện thoại chủ tịch của công ty ra gọi.
“Bây giờ, lập tức đến tập đoàn Tô thị cho tôi, tìm chủ tịch Tô, nói rằng tập đoàn họ Võ đồng ý bỏ ra 1500 tỷ, thu mua 15% cổ phần của tập đoàn Tô thị.
Người ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng thật sự không ngờ anh ta muốn làm như vậy, sửng sốt một chút.
“Chủ tịch Võ, ngài…… Có phải uống say rồi hay không?”
“Một ngàn năm trăm tỷ, thu mua 15% của tập đoàn Tô thị?”
Ai ngờ Võ Quân rống lên một tiếng, “Bảo cậu làm liền làm ngay! Không nên nhiều lời vô nghĩ như vậy!”
Nghe thấy Võ Quân tức giận, người ðở đầu bên kia điện thoại lúc này liền câm miệng lại.
“Vâng, chủ tịch Võ, tôi đi làm ngay bây giờ.”
Cúp điện thoại, lúc này Võ Quân mới nằm dài lên sô pha, nhìn trần nhà.
Chỉ cần có thể thảo luận ổn thỏa với tập đoàn Tô thị, có lẽ Võ Hoàng Minh sẽ không tìm anh ta gây phiền phức.
Tập đoàn Tô thi.
Bên trong phòng làm việc của Tô Thanh Trúc.
Cô nhận được liên tục các cuộc gọi lạ, cũng không khác gì nhau.
Tất cả các cuộc gọi đều là đến mời hợp tác.
Nhưng mà, đối mặt với những công ty mời hợp tác này, phần lớn đều không được cô đồng ý.
Bởi vì, những công ty này trước đó đều yêu cầu hủy hợp đồng với tập đoàn Tô thị.
Tập đoàn Tô thị còn phải bồi thường cho những công ty này một số tiền đáng kể.
Cúp điện thoại, Tô Thanh Trúc dựa người vào ghế, uống một ngụm nước.
Một buổi sáng ngày hôm nay, cô thật sự rất bận rộn.
“Ốc cổøl”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Thư ký từ bên ngoài bước vào.
“Chủ tịch Tô, chủ tịch Vương của tập đoàn họ Võ xin gặp.”
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thanh Trúc liền trầm xuống, thật không ngỡ tập đoàn họ Võ vậy mà lại cử người đến đây.
Xem ra, đối phương cũng muốn cầu hòa.
“Mời anh ta vào đi.”
“Vâng!
Thư ký rồi khỏi phòng làm việc, không bao lâu, mang theo một người đàn ông lịch sự nho nhã đi đến.
Nhìn thấy Tô Thanh Trúc, mỉm cười, “Xin chào chủ tịch Tô, tôi là giám đốc Vương Khôn của tập đoàn họ Võ.”
Tô Thanh Trúc lạnh nhạt cười, “Không biết giám đốc Vương đến công ty tôi làm muốn làm gì?”