Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, biểu cảm gương mặt của Vũ Hoàng Minh rất nghiêm túc, nhìn sớn động đang bị nổ tung.
Tiếng vang ẩm ầm truyền ra xung quanh, nhưng tất cả mọi thứ đều khiến anh cảm thấy đáng giá.
Bi vì, thời điểm mờ huyệt mộ ra đã có rất nhiều chuyện ly kỳ xảy ra.
Khiến cho anh cảm thấy, đây có phải là sự thật hay không.
Nhưng lý trí nói cho anh biết rằng, tất cả đều là thật.
Hơn nữa vì muốn lấy được hoa Cửu U này, vậy mà anh lại làm giao dịch với nữ chủ nhân ð trong quan tài thuỷ tỉnh kia.
Nội dung của giao dịch này, chỉ là một đoạn Cụ thể có ý nghĩa như thế nào, anh cũng không biết, hơn nữa, cũng không thể nói cho người khác biết.
Nhớ lại những cảnh tượng lúc trước, anh chỉ cảm thấy sau lưng rét lạnh.
Nhưng, khiến cho anh cảm thấy kinh khủng.
không chỉ điều này.
Mà khi anh nhìn thấy vị nữ chủ nhân ð trong quan tài. Mới là kinh h: Đẹp!
Đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thờ!
Gương mặt đẹp như ngọc được điêu khắc, làn da trong suốt mềm mại, đến cả lông mi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nếu như nói TTT là vẻ đẹp ôn nhu xinh đẹp, hào phóng của tế tướng đương thời, thì vị nữ chủ nhân ð bên trong quan tài chính là hoàng đế, chủ nhân của cả thiên hạ.
Nhưng, anh cảm thấy kì lạ.
Thời điểm anh đưa tay lấy hoa Cửu U, anh cảm giác tay của mình giống như đã bị vị nữ chủ nhân bên trong quan tài cầm lấy.
Nhưng thời điểm anh nhìn sang, lại cũng không phát hiện điều gì lạ cả.
Chỉ là, ð chỗ cổ tay của anh, có một vòng đen nhạt, cũng biến mất không bao lâu sau đó, anh cũng không đề ý.
“Anh Đông Hoàng, anh Minh Vương, chúng ta có duyên sẽ gặp lại”
Giọng nói của Cung Chiến đánh gãy suy nghĩ của Vũ Hoàng Minh.
Anh ta và hai người Hứa Văn, Lâm Yến chắp tay về phía mấy người Vũ Hoàng Minh.
Lần này thu hoạch của bọn họ khá ổn, nhưng tất cà đều là dựa vào mấy người Vũ Hoàng Minh.
Nếu như không có bọn anh, thì có lẽ mấy người bọn họ cũng không có thu hoạch như vậy, ‘thậm chí còn có khả năng phải mất mát ð đây.
“Tốt, vậy chúng ta có duyên thì sẽ ‘Vũ Hoàng Minh lấy lại tinh thần, khoát tay áo về phía ba người kia.
Đông Hoàng Hải thì chỉ mìm cười, không nói gì cả.
Sau khi ba người Cung Chiến rời đi, Đông Hoàng Hải khế cười nói: “Đi thôi, chúng ta cũng đến lúc phải trờ về rồi, nếu không bọn người Nữu Nữu sẽ lo lắng.”
Thời gian bọn họ đi ra ngoài là gần năm ngày ð bên trong huyệt mộ này không có bất kỳ tín hiệu nào cả.
“Đi thôi”
Vũ Hoàng Minh lắc đầu, ném những suy nghĩ kia ra sau đầu.
Đạt được hoa Cửu U, đây là thu hoạch lớn nhất của anh ð chuyến đi này!
Vừa nghĩ đến Nữu Nữu lập tức có thể khôi phục trí nhớ, trong lòng của Vũ Hoàng Minh có chút kích động, không biết sau khi Nữu Nữu nhìn ‘thấy mình, có phải sẽ rất vui vẻ không?
“Đúng rồi, ngài Minh Vương.
Trước đó ngài nói, thần y Trương đã nói với anh những điều mà ông ấy muốn nói với tôi, đó là lời gì?”
Trịnh Hoài Lâm có chút nghỉ ngỡ hỏi một câu.
Khi đi đoạn đường này, Vũ Hoàng Minh cũng không nói với bọn họ rốt cuộc thần y Trương đã nói với anh cái gì.
Vũ Hoàng Minh nhìn Trịnh Hoài Lâm một chút, mìm cười: “Anh thực sự muốn biết?”
Trịnh Hoài Lâm sững sỡ, chẳng lẽ còn vấn để gì sao?
“Anh Minh Vương, lời này của anh vì sao tôi nghe có chút không đúng?”
‘Vũ Hoàng Minh đi lên, vỗ vỗ vào bờ vai của anh ta: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là sau này anh quay về không cần tìm ông Thuận nữa, về sau anh đi theo thần y Trương, ông Thuận còn có việc phải làm, ngọc hồ lô này anh cẩm lấy, anh giao cho thần y Trương.”
Nói xong, anh lấy ngọc hồ lô từ trong hành trang ra, đưa vào trong tay của Trịnh Hoài Lâm.
Ngọc hồ lô này, là đồ vật ð bên trong rương kho báu vàng kim kia.
Mà vật này, cũng là vật mà Trương Thành Ưng muốn.
“Không phải chứ!”
Trịnh Hoài Lâm có chút nghỉ ngờ nhìn Vũ Hoàng Minh, có chút không dám tin.
“Anh sẽ không lừa tôi chứ?”
‘Vũ Hoàng Minh liếc nhìn anh ta một cái.
Trịnh Hoài Lâm liền rất thức thời ngậm miệng lại.
Hơn một giờ sau.
Bên ngoài cổng thành phố Ninh Bình.
‘Vũ Hoàng Minh vỗ vỗ bà vai của Trịnh Hoài Lâm: “Thần y Trương nói, anh cần đi theo ông ấy hai năm rưỡi, chỡ sau khi hai năm rưỡi qua đi, anh có thể đến tìm tôi”
“Nỗ lực đi, tranh thủ về sau có thể tồn tại giống như ông Thuận.”
Kỳ thật, đối với Trịnh Hoài Lâm, quả thật Vũ Hoàng Minh ôm rất hy vọng rất lớn.
Đã được ông Thuận chủ động thu làm đồ đệ, đương nhiên chuẩn bị truyền lại cho Trịnh Hoài Lâm một thân y thuật của mình.
Không nói Trịnh Hoài Lâm có thể học được toàn bộ, có thể học được một nửa, cũng là phúc lớn của anh ta.