Thời tiết vào buổi trưa vô cùng oi bức.
Bầu trời cũng u ám.
Đây là khúc dạo đầu cho cơn mưa sắp tới.
“Trong di chúc có ghi rất rõ ràng. Mỗi người trong số ba anh em chúng ta sẽ nhận được 20% cổ phần, bốn chị em bọn họ, mỗi người lấy được 10%.”
Tô Hoài Phong nhìn nội dung trên bản di chúc, nở nụ cười vô cùng vui vẻ.
Chỉ cần có được những cổ phiếu này, ông ta sẽ đổi chủ và bán chúng.
Sắc mặt Tô Cao Cường có chút ảm đạm, còn Tô Trung Đức có chút khó coi.
Tô Thanh Trúc đứng ở một bên, vẻ mặt có chút phức tạp.
Cô quay đầu nhìn Vũ Hoàng Minh, đối phương lập tức cho cô một ánh mắt khích lệ.
Nhận được sự cổ vũ của Vũ Hoàng Minh, Tô Thanh Trúc hít một hơi thật sâu và chậm rãi nói.
“Ba, chú hai, chú ba, chị cả, chị hai, em trai.”
“Có một cách để cứu mạng ông nội.”
Lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tô Thanh Trúc.
Sắc mặt Tô Hoài Phong phút chốc thay đổi: “Tô Thanh Trúc, con nói gì ngốc nghếch vậy? Hiện tại bệnh tình của ông nội con như nào con không nhìn thấy sao? Bệnh viện đã nói ông nội chỉ còn sống được hai ngày, còn cứu được gì nữa?”
“Có thể.”
Từ ngữ ngắn gọn, nhưng mạnh mẽ.
“Thanh Trúc, đừng nói mấy chuyện hồ đồ nữa.”
Tô Cao Cường cau mày, tuy rằng ông không tin, nhưng vẫn muốn nghe biện pháp của Tô Thanh Trúc.
“Thanh Trúc, có phương pháp gì thì con nói ra đi, chỉ cần chúng ta có thể làm được thì đều được hết.”
Tô Trung Đức cũng lên tiếng.
“Con nói chút về điều kiện trước nhé, nếu muốn cứu ông nội, cần phải bán tất cả tài sản của nhà họ Tô, bao gồm cả biệt thự hiện tại của chúng ta, đều phải bán đi hết.”
“Không thể nào!”
“Không đời nào.”
“Điều đó căn bản là không thể.”
Không chỉ Tô Hoài Phong mà cả Tô Cao Cường và Tô Thanh Mai cũng lên tiếng.
Nói một cách ngắn gọn thì chính là không được.
Nghe mấy người nhà họ Tô nói, Vũ Hoàng Minh khẽ lắc đầu.
Xem ra, khiến bọn họ tiêu hết tài sản của cả gia đình là một việc không thể nào.
Hai mắt Tô Thanh Trúc đỏ hoe nhìn ba: “Ba! Có thể cứu được ông nội, mọi người đều không muốn cứu sao? Tiền hết rồi còn có thể kiếm lại, còn người mất rồi, thì thật sự mất rồi đó!”
Im lặng.
Mọi người đều im lặng.
Đạo lý này ai cũng hiều, nhưng bọn họ không muốn làm.
“Thanh Trúc, mọi chuyện không như con nghĩ đâu.”
Lời còn chưa nói xong, Tô Thanh Trúc đã hét vào mặt mọi người: “Đủ rồi!”
Sau đó cô chạy ra khỏi biệt thự.
Vũ Hoàng Minh nhìn thấy như vậy cũng ôm Dâu Tây rời khỏi biệt thự.
Trong ngôi nhà cạnh biệt thự.
Tô Thanh Trúc một mình ngồi ở trên giường, nước mắt rơi từ lúc nào không hay.
Dâu Tây trèo xuống khỏi vòng tay của Vũ Hoàng Minh và nhào vào vòng tay của Tô Thanh Trúc, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm cô.
“Mẹ, đừng khóc.”
Tô Thanh Trúc gượng cười, bế Dâu Tây lên, lau nước mắt trên mi.
“Mẹ không khóc.”
Vũ Hoàng Minh hít một hơi thật sâu: “Thanh Trúc, anh ra ngoài một lát.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh quay người rời khỏi phòng.
Ra đến bên ngoài biệt thự.
Lấy điện thoại di động ra, nhìn vào số điện thoại đã lâu không gọi rồi bấm quay số.
Sau nửa phút, một giọng nói già nua từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Nhóc Minh, lâu như vậy rồi mới thấy gọi cho ông?”
Trong giọng điệu của ông dường như có ý cười.
“Ông Thuận, ông hiện tại ở đâu? Cháu muốn nhờ ông khám bệnh cho một người.”
Giọng điệu của Vũ Hoàng Minh vô cùng tôn kính, thậm chí còn kính trọng hơn cả Quốc vương.
Bởi vì, mạng của anh là được ông Thuận cứu trở về.
Nếu không có ông Thuận, sợ rằng anh đã chết từ lâu rồi.
“Cháu cho rằng ông ở đâu, thì ông ð đấy.”
Ông Thuận ở đầu dây bên kia cười thầm, giọng điệu rất bình tĩnh.
Dưỡng như đã chắc chắn rằng Vũ Hoàng Minh sẽ gọi cho ông.
“Ông Thuận ông đang ở thành phố Vân Xuyên à? Ông ở đâu? Bây giờ cháu sẽ tới.”