Những vị khách xung quanh và nhân viên bán hàng ngồi cách đó không xa đều sững sỡ.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Vũ Hoàng Minh.
Ánh mắt của họ đầy kinh ngạ!
c Một hơi, muốn năm chiếc xe thể thao hàng đầu?
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ này, có vẻ là như là queẹt thẻ.
Tiểu Lệ ngơ ngác đứng đó, nhìn Vũ Hoàng Minh với đôi mắt to tròn, cũng không đưa tay ra cầm thẻ ngân hàng mà anh đưa cho.
“Sao vậy? Không được à?”
Vũ Hoàng Minh mỉm cưỡi nhìn Tiểu Lệ.
Lúc này, Tiểu Lệ mới tỉnh lại.
Giọng hơi mất tự nhiên, cô nói, “Thưa anh, anh… anh đang đùa tôi phải không?”
Cô không thể tin được rằng người thanh niên trước mặt mình lại có thể có nhiều tiền đến thế, chỉ trong một lần mà mua nhiều siêu xe như vậy.
Không chỉ cô ấy, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Chị Hoa – người đứng cạnh Tiểu Lệ cười chế nhạo, “Chỉ dựa vào anh, cũng có thể mua siêu xe? Giả vờ cũng phải có giới hạn thôi chứt”
“Nếu anh có khả năng nhiều như vậy xe, tôi liền ăn cái bàn này!”
Chị Hoa khinh thường chỉ sang cái bàn bên cạnh.
Ăn bàn?
Vũ Hoàng Minh mỉm cười.
Đổi với loại người này, anh luôn phớt lờ họ.
Tuy nhiên, nhiều người xem thế này, nếu không nói thì người ta còn nghĩ rằng anh thực sự đang giả vờ.
“Ăn bàn không tốt lắm.”
“Như vậy đi, bởi vì cô là phụ nữ, nếu tôi mua mấy chiếc xe này, cô không mặc quần áo chạy quanh cái cửa hàng nhé.”
Âm!
Vẻ mặt chị Hoa lập tức thay đổi.
Nhưng sau khi suy nghĩ về nó, người đàn ông này không có khả năng mua được những chiếc xe này.
“Nếu anh không đủ khả năng thì sao?”
“Nếu tôi…”
Còn chưa kịp nói xong chị Hoa đã chặn ngang lời anh.
“Nếu anh không kham nổi thì cứ quỳ xuống xin lỗi tôi, học cách chó sủa, dám không?”
Nghe thấy những lời này, ánh mắt của Vũ Hoàng Minh có chút ớn lạnh.
Nhưng rất nhanh đã được thu về.
“Được chứ.”
“Tiểu Lệ, phiền cô đi lấy hợp đồng đến đây, sau đó quẹt thẻ. Những chiếc xe đó, tôi lấy hết!”
Vũ Hoàng Minh trực tiếp đưa thẻ ngân hàng vào tay Tiểu Lệ.
Mà Tiểu Lệ choáng váng nhìn chiếc thẻ ngân hàng quá đỗi bình thường này trên tay mình.
Thẻ này thực sự có nhiều tiền như vậy?
Nhưng…khách hàng đã nói rồi, cô không thể không nhận lấy.
Khi hợp đồng được mang đến và đặt trên bàn.
Vũ Hoàng Minh hồi lâu không ký, khẽ cau mây.
Anh đang nghĩ, năm chiếc xe dưỡng như là không đủ.
Lát nữa có khi phải đi đến cửa hàng Ferrari ở bên cạnh để xem xem?
“Sao thế? Không dám ký à?”
“Không dám ký thì cứ quỳ xuống xin lỗi tôi, học chó kêu đi!”
“Nếu không, tôi sẽ yêu cầu bảo vệ ném anh ra ngoài!”
Chị Hoa Vũ Hoàng Minh chậm trễ trong việc ký kết, có vẻ như đang do dự.
Lúc này liền nghĩ đến, chắc chắn anh không có tiền, không thể mua nhiều xe như vậy.
Một khi ký kết, nó sẽ có hiệu lực pháp lý.
Nếu không thanh toán trong thời gian quy định, anh sẽ bị kiện.
Sự do dự của Vũ Hoàng Minh bị đối phương kia cắt ngang, anh ngước nhìn chị Hoa trang điểm đậm.
Khóe miệng anh nhếch lên, “Vậy thì cô mở mắt chó ra nhìn cho kỹ nhé!”
Trên hợp đồng, anh hạ bút ký.
“ĐƯớc rồi, đi quet thẻ đi!”