Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 160: Chương 160: Ném cậu ta sang một bên cho tôi




Giọng điệu của anh ta đầy vẻ khẩn cầu.

Nhưng rất đáng tiếc, Lưu Toàn vẫn từ chối.

“Không được, cậu cũng biết, lát nữa chủ nhân thật sự của biệt thự sẽ tới, nếu trông thấy bên trong có người, chú của cậu cũng không gánh nổi cậu đâu”

Không đợi Nhậm Phàm mở miệng, người phụ nữ phía xa liền mỡ miệng.

“Ông xã, anh nói cái gì với một quản gia đó?

Dẫn em đi vào đi, người ta đã không kịp đợi rồi.”

Giọng nói mềm mại kia khiến trong lòng Nhậm Phàm rất ngứa ngáy.

Anh ta liền quyết tâm, lúc này liền cả giận nói với Lưu Toàn: “Ông chỉ là một quản gia, làm tốt chuyện của mình là được rồi, quan tâm nhiều như vậy làm gì?”

Sau đó trực tiếp dẫn người phụ nữ kia xông vào biệt thự.

Thế nhưng Lưu Toàn lại ngăn ở cổng, trên mặt đầy vẻ nghiêm trọng.

“Cậu Nhậm, cậu xác định muốn làm như thế sao?”

Vừa dứt lời, trên mặt Lưu Toàn liền chịu một cái bạt tai của Nhậm Phàm.

“Làm tốt chuyện của mình là được rồi, tôi còn cần ông phải dạy tôi làm gì sao?”

Hành động bá đạo của Nhậm Phàm khiến người phụ nữ kia càng thêm vui vẻ, dùng sức đè bộ ngực xuống cánh tay anh ta.

“Ông xã, anh bá đạo quá đi, em rất thích”

Cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên cánh tay, Nhậm Phàm tỏ vẻ hưởng thụ.

Sau đó lạnh lùng nhìn Lưu Toàn, “Cút đi!

Nếu không tôi sẽ cho ông biết tay.”

Nhưng vào lúc này, tiếng động cơ ô tô truyền đến.

Ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn sang, một chiếc xe việt dã mà tất cả mọi người không quen chậm rãi lái tới.

Cuối cùng, dừng trước cửa biệt thự.

Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long từ trên xe đi xuống.

Nhìn biệt thự chừng hơn sáu trăm mét vuông trước mắt, trên mặt Vũ Hoàng Minh hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Cũng không tệ lắm”

Mà khi Lưu Toàn trông thấy Vũ Hoàng Minh thì giật mình trong lòng.

Sơ rằng đây chính là chủ nhân thật sự.

Ông ta đã lăn lộn trong xã hội mấy chục năm, kiểu người gì cũng đã từng gặp.

Nhưng người khí chất giống trước mắt này, vẫn là lần đầu tiên ông ta được gặp.

Từ một điểm này cũng có thể thấy được, thân phận của đối phương tuyệt đối không tầm thường.

Mặc dù… quần áo có chút bình thường.

Lưu Toàn bước nhanh ởi tới bên cạnh Vũ Hoàng Minh, dò hỏi: “Chàng trai này, cậu là…”

Vũ Hoàng Minh nhìn ông ta một cái, sau đó nhìn về phía những người hầu cách ông ta không xa.

“Cũng được đấy, đi thôi, dẫn tôi vào xem”

Lưu Toàn giật mình một cái, biết người trước mắt chính là chủ nhân của biệt thự Vọng Long.

“Vâng, quản gia Lưu Toàn dẫn người hầu ra chào đón đại nhân”

Nói xong, ông ta đang chuẩn bị dẫn người này vào biệt thự nhìn xem, một tiếng cười lạnh truyền đến.

“Một tên lái cái xe rách rưới gì không biết, cũng dám đến biệt thự Vọng Long à?”

Trên mặt Nhậm Phàm lộ ra vẻ khinh thường nhìn Vũ Hoàng Minh, mũi vềnh lên tận trời.

Anh ta cảm thấy, người muốn mua căn biệt thự này, ít nhất phải lái một chiếc xe có giá trị mấy chục tỷ.

Thế nhưng chiếc xe mà người này lái, ngay cả logo cũng không có, cũng không biết là rác rưởi từ đâu ra nữa.

Cứ như vậy, Lưu Toàn lại coi anh ta trở thành chủ nhân của biệt thự này, đơn giản chính là già quá lầm cẩm rồi.

Vũ Hoàng Minh nhíu mày, nhìn về phía Lưu Toàn, “Cậu ta là ai?”

Lưu Toàn còn chưa mở miệng, người phụ nữ mà Nhậm Phàm dẫn theo đang đứng bên cạnh, đã lên một bước, cười lạnh thành tiếng.

“Là ai anh quản được sao? Mau chóng cút ngay cho tôi, biệt thự Vọng Long này không phải là nơi anh có thể tới, nếu không tôi sẽ cho anh biết tay!”

Vũ Hoàng Minh phối hợp lấy ra một điếu thuốc, mỉm cười nhìn người trẻ tuổi trước mắt.

Tán gái mà đến biệt thự của mình, thú vị đấy.

“Nhậm Phàm, cậu có tin bây giờ tôi gọi điện thoại cho chú cậu hay không, cút nhanh lên!”

Lưu Toàn ở một bên giận dữ mắng một tiếng, ông ta đã cảm giác được sự tức giận trên người Vũ Hoàng Minh.

Nhưng mà, hình như hơi trễ.

“Không cần, Trương Hải Long, ném cậu ta sang một bên cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.