Nói đùa gì chứ, đây là tổng giám đốc của tập đoàn đứng đầu tỉnh Nam, không phải là người mà bọn họ có thể so sánh được.
Chỉ cẩn vị này gật đầu đều có thể tùy lúc tiêu diệt công ty của bọn họ.
“Tổng giám đốc Thanh!”
“Tổng giám đốc Thanh!”
Mấy ông chù của công ty khác đều nhao nhao tiến đến chào hỏi, muốn lưu lại ấn tượng tốt với Võ Mạnh Thanh.
Đối với thái độ nịnh nọt này của bọn họ, Võ Mạnh Thanh cực kỳ hường thụ.
Có điều, khi nhìn thấy đám người phía trước không chào hỏi mình thì lập tức nhướn mày.
Trong lòng ông ta, những người này lập tức bị liệt vào danh sách không thể hợp tác.
Có điều ông ta có chút tò mò, người đàn ông đang tóm cổ người ta kia trông rất quen.
Bóng lưng của ngưỡi này khiến cho Võ Mạnh Thanh cảm thấy hình như mình từng gặp qua ở đâu rồi Mà khi Hồ Yên và Lý Vân Thiên trông thấy Võ Mạnh Thanh tiến vào hội trường đều này mình.
“Tổng giám đốc Thanh.”
Hồ Yên vội vàng tiến tới bắt tay với Võ Mạnh.
Thanh.
Đối với người đẹp, đương nhiên Võ Mạnh Thanh rất thích.
Ông ta thoải mái nhẹ nhàng sờ bàn tay của Hồ Yên một cái, có điều ông ta cũng không dám trễ nại thời gian.
Dù sao Vân Nguyệt đã nói, trong vòng ba ngày phải chốt được danh sách.
Ông ta không có nhiều thời gian đề mà chơi đùa.
Lý Vân Thiên đang muốn rời đi, vhm đứng cạnh lại lên tiếng.
“Tôi cho anh đi rồi à?”
Bước chân của Lý Vân Thiên khựng lại, trên mặt lộ về khó coi.
Anh ta không dám đi, anh ta sợ chết!
Mà Võ Mạnh Thanh nghe được âm thanh này, suýt chút nữa thì ngã ngồi trên mặt đất.
Ông ta nhìn bóng lưng của người đàn ông đứng cách đó không xa, hít vào một ngụm khí lạnh.
Đúng rồi!
Tuyệt đối là đúng rồi!
“Cậu… cậu Minh?”
‘Võ Mạnh Thanh thận trọng hô lên một tiếng.
Nhưng câu nói của ông ta khiến cho mọi người đều sững sờ.
Ở đây làm gì có ai tên Minh?
Tổng giám đốc Thanh đang gọi ai vậy?
Bọn họ không biết, nhưng Võ Mạnh Thanh biết mình đang gọi ai.
“Cậu Minh?”
Thấy vhm không có bất kỳ phản ứng gì, Võ Mạnh Thanh lại cao giọng hô lên lần nữa.
Chỉ tiếc, người kia vẫn không có đề ý tới lời ông ta.
Võ Mạnh Thanh nhíu mày, chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi?
Không thề nào!
Hồ Yên bên cạnh theo bản năng hỏi một câu: “Tổng giám đốc Thanh, ông đang tìm người sao?”
Võ Mạnh Thanh gật đầu, sau đó lặng lẽ chỉ tay vào vhm.
“Người kia là ai?”
Đám người thuận theo hướng chỉ của Võ Mạnh Thanh nhìn lại, lúc này mới phát hiện, ông ta đang chỉ vào vệ sĩ của Hồ Yên.
Hồ Yên có chút khẩn trương, nói: “Tổng giám đốc Thanh, đó là vệ sĩ của tôi, tên là Tần Giang.”
Nghe nói như thế, Võ Mạnh Thanh lại càng nhíu chặt mày.
Cậu Minh và cô Trúc đã biết mất một thời gian dài chưa có trở lại Vân Xuyên.
Bọn họ cũng không biết cậu Minh và cô Trúc đi đâu.
Bây giờ toàn bộ tập đoàn Thanh Vân đều do Vân Nguyệt đại diện chủ tịch quản lý, tất cả nghiệp vụ đều giao cho cô ấy.
Dưới sự dẫn dắt của Vân Nguyệt, bây giờ tập.
đoàn Thanh Vân đã trở thành tập đoàn đứng đầu tình Nam.
Với cả, căn cứ theo nội dung cuộc họp lần trước, Võ Mạnh Thanh cảm giác tập đoàn Thanh.
‘Vân đang chuẩn bị vươn tay về phương bắc.
Một khi thành công, như vậy tập đoàn Thanh Vân chuẩn bị có thay đồi.
Cho nên, tập đoàn Thanh Vân phải nắm chặt cơ hội hợp tác với các xí nghiệp ở tình Nam. . ngôn tình ngược
Nhưng…
Võ Mạnh Thanh vẫn như cũ có chút không dám tin người đàn ông phía trước không phải cậu Minh.
Tấm lưng kia giống như đúc với cậu Minh.
Bây giờ chỉ có một cách, đó là nhìn mặt người này, xem có phải cậu Minh không.
“Tổng giám đốc Yên đúng không? Cô có thể bảo vệ sĩ của cô quay lại đây một chút không, tôi cảm thấy anh ta giống với người quen của tôi.”
Nghe vậy, Hồ Yên sửng sốt.
Ngưỡi quen?
Nói đùa gì thế, người quen của tổng giám đốc Thanh lại xuất hiện ð Quý Thành sao?
Thật ra, Quý Thành không tính là thành phố hạng nhất gì.