Tuy nhiên, bức ảnh này đã đảo ngược nhận thức của họ về Tần Nguyệt Nhi.
Không ngờ một cô gái trong sáng, thuần khiến như vậy lại tìm một người đàn ông ba mưới tuổi làm bạn trai của mình.
Dưới bài đăng có rất nhiều lời mắng nhiếc, thậm chí có rất nhiều chàng trai từng rất hâm mộ.
Tần Nguyệt Nhi nói rằng cô là gái gọi.
Khi nhìn thấy những bình luận này, Tần Nguyệt Nhi đau lòng không thôi.
Cho dù cô giải thích thế nào, những người đó đều không tin Thậm chí, Tô Liên và Băng Thư cũng giải thích, nói rằng Vũ Hoàng Minh là anh trai của Tần Nguyệt Nhi.
Nhưng mà vẫn chẳng có ai tin cả.
“Tô Liên, tớ không sao.”
Tần Nguyệt Nhi lau nước mắt nơi khóe mắt, trong lòng tràn đầy ấm ức.
Cô không biết ai cố tình nói vậy, còn viết một bài post thế này.
Cũng không tra được dấu vết gì.
“Không có gì phải khóc, thật là, đó là anh trai cậu thì chính là anh trai cậu thôi.”
Âu Dương Mỹ ngồi trên giường mình, tì mỉ dữa móng tay.
Nhưng trong lòng thì âm thẩm cười trộm, cô ta chính là khó chịu thái độ mà hôm qua đám người này đã dành cho mình.
Mình xách đồ nặng như thế, cũng không biết giúp một tay.
Đúng là uổng công sống chung với bọn họ hơn nửa năm nay.
Đặc biệt là cái người anh trai của Tấn Nguyệt Nhỉ kia, cả người toàn mùi cá chết, rõ khó ngủi.
“Mắc mổ gì tới cậu?”
“Ở chỗ này nói bóng nói gió, tôi nghỉ ngỡ chính là do cậu làm!”
Băng Thư tức không nhịn nồi, hung hăng trợn mắt nhìn Âu Dương Mỹ một chút.
Cô và Tô Liên đều đang an ủi Nguyệt Nhi, cái cô Âu Dương Mỹ này không nói lời dễ chịu thì thôi, lại còn ngồi đó châm chọc.
Đúng là quá đáng.
“Các cậu đừng có mà ngậm máu phun người!”
“Đâu phải do tôi làm, tôi chỉ nói câu thật lòng mà thôi.”
“Có cái gì hay mà khóc.”
‘Vè mặt xinh đẹp của Âu Dương Mỹ có chút khẩn trương.
Tần Nguyệt Nhi kéo ống tay áo Băng Thư: “Kệ đi Băng Thư, tớ không so, dù sao chúng ta biết đó anh trai tớ là được.”
Dứt lời, một âm thanh từ dưới lầu truyền tới.
“Nguyệt Nhi.”
Âm thanh vang vọng khắp cả tòa ký túc xá.
Tất cả mọi người đều biết cái tên này là ai.
Dù sao, lúc này bài đăng vẫn còn hot trên trang diễn đàn trường.
Trong lòng Tần Nguyệt Nhi run lên, sao bây giỡ anh Giang lại tới?
Băng Thư và Tô Liên cùng nhìn nhau, không phải Nguyệt Nhi nói anh trai của mình ra ngoài tìm việc làm rồi sao?
Sao mà hôm qua vừa đi, hôm nay đã về rồi?
Âu Dương Mỹ cũng sửng sốt một chút, sau đó trên mặt nỡ một nụ cưỡi giễu cợt.
Chính chù tới Xem ra, trong trường lại có kịch vui đề xem Dưới lầu kí túc xá đã có vô số sinh viên, cả nam lẫn nữ.
Trong tay mỗi người đều cẩm điện thoại, nhìn tin nóng trên diễn đàn: Nữ thần Tần Nguyệt Nhỉ của mọi người đã là hoa có chủ.
Đồng thời, phía dưới còn có hình ảnh.
Ngưỡi đàn ông trong ảnh và người đàn ông trước mặt mặc bộ quần áo giống nhau như đúc, không có bất kỳ thay đồi nào.
Nhưng… điểm bất ngờ duy nhất là bên cạnh anh ta có thêm một chiếc xe.
Một chiếc Bentley trị giá hơn ba trăm nghìn đôi “Không thể nào? Đây là sự thật sao?”
“Lái một chiếc xe sang mấy trăm nghìn đô tán gái, bảo sao nữ thần sẽ rơi xuống phàm trần, lòng tôi đau quát”
“Đến bao giờ tôi mới được lái chiếc xe cố này đây.”
Tiếng hâm mộ chung quanh văng vằng bên tai Vũ Hoàng Minh, nhưng anh không quan tâm.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn tới ban công của phòng ba linh năm.
Lúc Tần Nguyệt Nhi, Tô Liên và Băng Thư.
xuất hiện cạnh ban công, thì cả ba lập tức trợn tròn mắt.
“Nguyệt Nhi, anh ấy thực sự là anh của cậu àm