Chiếc thuyền và cô gái bị đầy xuống dòng nước đang cuồn cuộn.
Tất cả vật tế đều biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Khi chiếc thuyền đó lại nổi lên, vật tế bên trên đã không thấy đâu nữa..
Chỉ còn những hạt cát vàng đọng lại trên thuyền!
“Hừm!”
‘Vũ Hoàng Minh hai mắt tràn đầy sát khí, kiên định nhìn chằm chằm vào Dương Chí.
“Bất kể người đứng sau mày là ai, mày nhất định phải chết!”
“Tao nói rồi, ông trời cũng không cứu được mày.”
Một câu đe dọa, đổi với thành viên những gia tộc lớn mà nói, sớm đã nghe quen rồi.
Nhưng, từ trong miệng Vũ Hoàng Minh nói ra, không biết tại sao, Dương Chí lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Thằng nhóc này rõ ràng chỉ là đỉnh phong nội kình, nhưng anh ta lại cảm thấy đối phương dưỡng như đủ sức uy hiếp đến an toàn tính mạng của bản thân mình.
“Xuất phát!”
Trương Thắng Thiện thì không quản nhiều như thế, ông ta nhìn con thuyền trôi càng lúc càng xa, dẫn mọi người đuổi theo xuống sông.
Cùng lúc đó, các gia tộc lớn cũng bắt đầu hành động.
Con tàu dừng ở đâu, họ bắt đầu làm ở đó.
“Hoàng Minh, đi thôi!”
Đông Hoàng Hải nhìn con thuyền đang đi xa, rồi hít một hơi thật sâu.
‘Vũ Hoàng Minh thờ ra, gật đầu.
Hàng trăm người đồng loạt xuất phát, cảnh ‘tượng rất là chấn động.
Hơn nữa, mọi người đều không dám chậm trễ.
Len lỏi trong khu rừng, chỉ để đuổi theo chiếc thuyền đó.
Sông Hoàng Hà sâu hơn ba cây số, thật sự là ba cây số sao?
Vũ Hoàng Minh cau mày, nhìn chiếc thuyền buồm đang lắc lư trong sóng lớn.
Mọi người đuổi theo suốt chặng đường gần hai mưới phút.
Cuối cùng, thuyền buổm cũng dừng lại Lúc này, mọi người cũng đến được vùng nước êm dịu.
Bð sông phủ đầy cát vàng, độ sâu không rõ.
Trong tâm mắt, chiếc thuyền buồm từ từ chìm xuống đáy sông rồi biến mất.
‘Vũ Hoàng Minh liếc nhìn những người xung quanh, nhưng thấy những ngưỡi này lấy ra nhiều công cụ trong tay đề bắt đầu tính toán, anh không biết họ đang tính cái gì.
Ngay cả Đông Hoàng Hải cũng lấy dụng cụ của chính mình ra.
Nó trông giống như một chiếc la bàn lớn.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn thì không phải.
Các hướng khác nhau được đánh dấu trên đó: Càn, Khôn, Chấn, Khảm, Đoài, Ly, Cấn, Tốn.
Nó trông giống như một cái bát quái.
Đông Hoàng Hải thực hiện những bộ pháp.
quái dị, trong miệng niệm những câu chữ gì đó.
Cây kim trên mặt bát quái cũng bắt đầu quay điên cuồng.
“Định!”
Đông Hoàng Hà đột nhiên bật ra một tiếng.
‘Cây kim cuối cùng cũng chỉ vào chữ “Ly”
Cũng như vậy, xung quanh cũng truyền đến những tiếng kinh hô.
“Sao có thể như thế: “Sao lại ð chữ Ly!”
“Lẽ nào là do chúng ta tính toán sai sao?”
Ngay cà chân mày Mộc Thương cũng hơi nhíu lại, giơ tay bấm đốt tính toán.
Một lúc sau, lông mày của ông ta cũng cau lại “Không thể nào!”
“Chôn thây dưới đáy sông, chẳng phải nên ở cung khảm sao?”
Ông ta thì thầm một mình.
Có vè như kết quả tính toán của ông ta cũng giống như mọi người.
“Lão Mộc, anh Hải, mấy người vừa nói gì thế?”
‘Vũ Hoàng Minh hơi khó hiều hỏi.
Đông Hoàng Hải nhìn sang Vũ Hoàng Minh, cất bát quái trong tay vào.
“Em cũng biết nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn, bày bố Bắc Sơn, thuộc về chân long.”
“Cũng chính là một loại long mạch, có thể nói sông Hoàng Hà là long mạch của Bắc Sơn, nếu Hoàng Hà mất, Bắc Sơn cách ngày diệt vong không còn xa nữa.”
Đông Hoàng Hài muốn giải thích với Vũ Hoàng Minh, nhưng Mộc Thương bên cạnh lại gố đầu anh ta.
“Cậu nói cái này với nó làm gì, nó có hiểu đâu”
“Được rồi, mau tìm đi.”
Đông Hoàng Hài xấu hồ xoa xoa cái đầu đau nhức.
“Thật ra, chỉ cần tìm được một nơi có lửa trong con sông này là được.”