Trong một căn phòng bí mật ở đấu trường quyền anh dưới lòng đất.
Vũ Hoàng Minh ngồi trên ghế, nhìn Tiêu Dương và Kim Diệu đang bị trói vào cột đá.
“Nói đi, người sau lưng các ông là ai?”
Thực ra, lý do bắt hai người họ là đề biết ai là người đứng sau bọn họ.
Một trung tướng, một đại tướng.
Thông tin bọn họ biết chắc chắn nhiều hơn Trần Văn Bây giờ quân vương đã hoàn toàn thoát khỏi tổ chức này, vậy thì bắt đầu với hai người này.
“Cậu chính là Vũ Hoàng Minh?”
“Tất cả thủ hạ mà tôi phái tới, bao gồm cả Triệu An và hai cha con An Trấn đều chết ở trong tay cậu?”
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn thiếu niên trước mặt.
Anh ta không thề nhìn ra chức vụ của người thanh niên này.
Ngay cả một nhân vật như Sở Thanh Nam, cũng chỉ biết đứng chứ không dám ngồi.
“Đúng vậy, đối với những người như. bọn họ, chết cũng không đáng tiếc.”
“Tôi đã trả lời câu hỏi của ông rồi, ông có thể trả lời câu hỏi của tôi được không?”
Vũ Hoàng Minh cười nhẹ, lấy trong túi ra một điếu thuốc, ánh mình bình tĩnh nhìn hai người họ.
Thực ra, khi anh bước vào đây, anh đã thay đổi ý định.
Thay vì giết hai người này, chỉ bằng dùng họ làm mồi câu, câu cá lớn!
Sau lưng bọn họ, nhất định còn có một sự hậu thuẫn lớn hơn.
Chỉ cần con cá lớn này mắc câu, cơ bản mọi thứ đều sẽ ra ánh sáng.
Khi đó, việc tổ chức này bị xóa bỏ cũng sẽ chỉ còn là vấn đề về thời gian.
“Cậu từ bỏ đi, tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu.”
“Hơn nữa, chúng tôi là tướng quân, cậu có dám giết chúng tôi hay không?”
Tiêu Dương giễu cợt, hai người bọn họ và Triệu An không phải cùng một cấp bậc.
Muốn động vào hai người, ít nhất phải là cấp bậc nguyên soái trên năm sao.
Nhưng nếu người này có cấp bậc nguyên soái năm sao thì đã không cần tốn hết công sức mới có thể bắt được bọn họ.
Chuyện này đã trực tiếp nói với người ð trên rồi, sẽ có người xuống giải quyết.
“Hahaha.”
“Giết các người không phải không được, tôi chỉ muốn biết người phía sau các người thôi.”
“Hơn nữa, cho dù tôi muốn giết các ông, còn dễ hơn bóp chết một con kiến.”
Trong khi nói, Vũ Hoàng Minh đã đứng dậy khỏi vị trí của mình.
Đi đến trước mặt Tiêu Dương, trong ánh mắt lạnh lùng của đối phương, anh hung hăng giơ tay tát mạnh vào mặt ông ta.
Cái tát này khiến Kim Diệu ở bên cạnh run lên!
“Cho dù người phía sau ông tới, cũng là ở đây, hiểu không?”
Một làn khói dày đặc phun vào mặt Tiêu Dương, một vết máu chảy ra từ khóe miệng.
Có thể thấy cái tát vừa rồi của Vũ Hoàng Minh mạnh như thế nào.
Hai mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh, như thể muốn ăn thịt anh vậy.
“Nhìn chằm chằm tôi cũng vô dụng, các ông không nói cho tôi, tôi cũng sẽ không giết các ông đâu.”
“Ngược lại, tôi sẽ cho các ông đi, để cho các ông dốc hết tâm lực đến tìm tôi gây phiền phức.”
“Tôi chờ các ông đến trả thù.”
Những lời nói này vừa phát ra, Sở Thanh Nam và Trương Hải Long nhìn nhau.
Hai người không thể đoán được cậu Minh muốn làm gì.
Kim Diệu và Tiêu Dương nghe thấy điều này, ánh mắt của họ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dưỡng như có chút không thề tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
“Cậu nói, cho dù chúng tôi không nói, cậu cũng muốn để cho chúng tôi đi?”
Kim Diệu nhìn Vũ Hoàng Minh đầy hoài nghỉ.
Vũ Hoàng Minh quay đầu lại nhìn Kim Diệu, cười toe toét.
“Nếu ông muốn chết, tôi cũng có thể thỏa mãn ông.”