“AI Tiếng kêu thảm thiết như tan nát cối lòng.
quanh quần bên tai mọi người.
Ngay cả con chó bull mà Bắc Khôn nuôi cũng chỉ có thể trốn ở một bên run lầy bẩy, không dám động đậy chút nào.
Mấy chủ thầu bị dọa đến mức mổ hôi lạnh đa ra khắp người, thế mà người này lại dám đánh gấy một cái chân của Bắc Khôn thật!
Nhìn bắp chân máu tươi chảy ròng, xương ra ngoài kia, mấy người không nhịn được được run rầy một chút.
“Loằng xoảng!”
Vũ Hoàng Minh ném cây gậy sắt đang cầm.
trong tay sang một bên, phía trên dính đầy máu tưới.
“Đi thôi”
Nói xong, anh liền dẫn Trương Hải Long đi ra phía ngoài.
Còn lại Bắc Khôn nằm trên mặt đất gào thét, mấy chủ thầu lại không ai dám lên đỡ.
Bọn họ sợ không cần thận để Bắc Khôn càng đau hơn, đến lúc đó xui xẻo chính là bọn họ.
“Gọi 120 nhé?”
Một chủ thầu nhẹ nhàng nói một câu.
“Gọi đi, nếu không… sẽ chết người đấy”
Mấy người khác cũng khế gật đầu.
Cà cái chân đều bị đánh gãy, ngay cả xương cốt cũng lộ ra.
Nếu không đưa anh ta đến bệnh viện, tất nhiên sẽ mất máu mà chết.
Khi đó, mọi chuyện sẽ lớn.
Mà lúc này Vũ Hoàng Minh đã về tới trên xe.
“Vân gia, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trương Hải Long ngồi ở vị trí điều khiển, lên tiếng hỏi.
“Quân đội Cổ Dương đóng quân ở nơi nào?
Chúng ta đi thằng qua đó.” Vũ Hoàng Minh chậm rãi mờ miệng nói.
Ở thành phố Cổ Dương cũng có quân đội đóng quân Không nhiều, chỉ là một tiểu đội, chừng một ngàn người.
Mà Trướng Hải Long trú đóng ở Vân Xuyên, là bỡi vì Vân Xuyên tướng đối gần biên quan.
Một khi biên quan có chuyện gì, có thể nhanh chóng chạy tới trợ giúp.
Thành phố Cổ Dương cách biên quan hơi xa, cho nên có rất ít lực lượng bố trí ð chỗ này.
“RốI”
Trương Hài Long đạp ga một cái, nhanh chóng lái đi.
Mà trong một căn biệt thự nào đó ở thành phố Cồ Dương.
“Còn không tra ra thân phận thật sự của đối phương sao?”
Vẻ mặt Tôn Chấn âm trầm tựa ở trên ghế sô pha, hút xì gà.
Khói thuốc dày đặc phun ra từ trong miệng, ông ta cau mày.
Cũng đã mấy ngày rồi, Tiêu Dương và Kim Diệu đã bị ông ta nhốt vào phòng tạm giam.
Thế nhưng cho người đi thăm dò thân phận, đến bây giờ vẫn không có tin tức.
“Đại nhân, chúng tôi đã phái người đến Vân Xuyên tra xét, nhưng… không tra được thân thật của ngưi “Ngay cả hệ thống chuyên dụng của quân đội chúng ta cũng không có cách nào tra ra được”
Sắc mặt người đàn ông ặc tây trang màu đen cung kính đứng trước mặt Tôn Chấn.
Bọn họ phái ra nhiều người đi thăm dò thân phận mấy người kia như vậy, thế nhưng chỉ có thể điều tra ra thân phận của vài người mà thôi.
“Có tin tức liên quan đến người kia hay không?
Tôn Chấn phun ra một làn khói thuốc, mở miệng hỏi.
“Có”
“Ngưỡi tên là Vũ Hoàng Minh mà ngài bảo chúng tôi đi điều tra, ngay ngày hôm qua đã kết hôn với một người phụ nữ tên là Tô Thanh Trúc”
“Khách đến có hai trăm ba mươi sáu người, hơn nửa ông chủ xí nghiệp ở Vân Xuyên đều đi, người phụ nữ tên là Tô Thanh Trúc kia còn là tổng giám đốc tập đoàn Tô thị”
“Hơn nữa, theo chúng tôi điều tra, bây giờ ð Vân bảy mươi phần trăm trỡ lên các xí ng Xuyên đều ở trong tay tập đoàn Tô thị.”
Theo tin tức mà cấp dưới truyền đến, bây giờ tập đoàn Tô thị đã được cho là nắm giữ toàn bộ mạch thương nghiệp ở Vân Xuyên.
Chỉ cần một câu, là có thể để phần lớn xí nghiệp ở Vân Xuyên phá sản.
Về phần ba mưới phần trăm còn lại, phần lớn là công ty con ở Cổ Dương.
“Tô Thanh Trúc…”
“Bối cảnh thân phận của cô ta như thế nào?”
Một người phụ nữ có thể nắm giữ bảy mưới phần trăm xí nghiệp của một thành phố, đúng là Tôn Chấn không tin tường lắm.
Chắc chắn phía sau cô có người âm thầm ủng hộ.
“Chính là bổi cảnh người bình thường, nhưng theo tin tức, chồng của cô ta, chính là người mà ngài bảo tôi tra, hình như trước kia có nhập ngũ”
“Nhưng… chúng tôi không thể điều tra ra được ghi chép nhập ngũ của anh ta.”