Trong đại sảnh phòng khách nhà họ Vũ.
"Thưa ông chủ, chúng tôi đã tìm được tin tức của cậu chủ"
"Căn cứ theo yêu cầu của ngài, người được chúng ta phải đi đã đón được cậu chủ trở về."
Nghe thuộc hạ đích thân báo cáo, Vũ Trường An gật đầu.
Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, cho nên ông quyết định trước tiên đưa Hoàng Minh về gia tộc, để cho bọn họ một nhà đoàn tụ với nhau.
Và một điều quan trọng hơn cả, đó chính là những người có ý muốn dự định sẽ ra tay với Hoàng Minh.
Đây là điều mà ông lo lắng nhất, những người đó đã biết Địa Long Châu ở trong tay của Hoàng Minh.
"Đúng rồi, đã thông báo cho những người ở Đông hoàng gia hay chưa?"
Cuộc chiến nổ ra ngay lúc này đây, không chỉ là chiến tranh ở Bắc Sơn.
Mà còn là cuộc tranh chấp giữa các gia tộc lớn.
Ba mươi năm mới có một lần, Đỗ Hải tranh giành địa vị ngay lập tức bắt đầu.
Nếu ngay lúc này đây, chúng ta có thể đoạt được vị trí thứ nhất, nhà họ Vũ nhất định có thể một lần nữa quay lại thời kỳ đỉnh cao như trước kia.
Nhưng nếu như không thể đoạt được vị trí đó, thì ắt hẳn nhà họ Vũ cũng hoàn toàn suy tàn.
"Chúng ta có tin báo về là Đông hoàng gia, nhà họ Nam, nhà họ Cổ, nhà họ Tư Mã đều đã cử người đi"
Nghe vậy, Vũ Trường An mới gật đầu.
Thời gian thì càng ngày càng đến gần, mà ông lại không còn nhiều thời gian dành cho Hoàng Minh nữa.
Ngay lúc này ở thành phố nhà họ Quý, tại sân bay.
Ba người gồm hai năm một nữ từ trong sân bay đi ra.
"Hải ca, chúng ta hiện tại phải đi tìm Hoàng Minh sao?"
Cổ Nhị Ngưu vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn chút vui mừng, trước khi đi bọn họ còn lo lắng cho Vũ Hoàng Minh có thể hay không có chuyện xảy ra.
Chính là bây giờ bọn họ mới biết được, Vũ Hoàng Minh thế mà lại có thể đắm chìm trong ôn nhu hương ở đây.
Bên cạnh những cô gái xinh đẹp, trắng hồng như mây, nếu như không có bác Vũ thông báo cho bọn họ thì có lẽ bọn họ còn không biết được.
"Này, chúng ta cứ thể trực tiếp đi qua đó đi"
Sắc mặt Đông Hoàng Hải cũng lộ ra vẻ tươi cười một chút.
"Nhưng có điều Hải ca, chúng ta hình như đã quên mất một việc" Nam Nguyệt Thường nhắc nhở.
"Đỗ Hải tranh giành địa vị hai tháng sau sẽ bắt đầu, mà lúc này đây Hoàng Minh ca cùng chúng ta trở về, khẳng định sẽ tham gia cùng với chúng ta, đến lúc đó khó tránh khỏi bị bọn người kia chĩa mũi nhọn vào"
"Hơn nữa Hoàng Minh ca còn có Địa Long Châu ở trong tay, em nghĩ bây giờ hắn là sẽ có rất nhiều người đem tin tức này truyền ra bên ngoài"
Nam Nguyệt Thường chau mày, sắc mặt có chút lúng túng.
Không thể không nói, tình hình hiện tại vô cùng khẩn trương.
Hai tháng sau, cả Bắc Sơn gồm con cháu trong các gia tộc lâu đời đều tham dự trong đó.
"Bây giờ, Hoàng Minh ca còn không có tiếp nhận sự thử thách của những người cùng huyết thống trong gia tộc, em sợ.."
Nghe vậy, Đông Hoàng Hải trầm mặc.
Thời điểm bọn họ quay trở về gia tộc, đều đã tiếp nhận những thử thách về mặt
huyết thống.
sức mạnh hiện tại so sánh với lúc trước, chắn chắn đã tăng lên một cấp bậc khác.
“Không cần phải lo lắng, nếu bác Vũ muốn đem Hoàng Minh trở về, chắc chắn là đã có sự chuẩn bị từ trước rồi"
Đông Hoàng Hải hít sâu một hơi, bọn họ cũng là vừa mới biết được tin này không lâu.
Nhưng hiện tại xem ra, tin tức này rất nhanh sẽ thổi quét cả Bắc Sơn.
"Có lẽ vậy"
Cổ Nhị Ngưu gật gật đầu.
Ba người bọn họ gọi một chiếc xe taxi, đi thẳng đến bệnh viện.
Cùng lúc đó, ngoài ba người họ ra còn có một nhóm người khác cũng tiến đến bệnh viện.
Mà ở trong bệnh viện lúc này, Tần Nguyệt Nhi đã tỉnh lại.
"Giang ca ca, em cảm thấy rất tốt, chắc là không còn gì đáng lo ngại nữa rồi." . Truyện Truyện Teen
Tần Nguyệt Nhi giãy dụa ở trên giường đang định đứng dậy, thế nhưng ngay tại lúc chuẩn bị đứng lên thì Hoàng Minh đã giữ cô lại.
"Đừng có lộn xộn, hiện tại em chính là người bệnh đó, có biết không hả?"
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, thở dài một hơi, trong lòng rốt cuộc đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Không có việc gì ngoài ý muốn, Nguyệt Nhi không sao cả, tốt quá rồi.
-
Trí nhớ cũng không bị ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn nhớ rất rõ ràng sự tình trước kia.
"Tôi đã trở về rồi đây."
Hồ Yên trong tay mang theo cháo nóng cùng với sữa bước vào phòng.
"Chị Hồ Yên"
Nguyệt Nhi đã tỉnh lại được một khoảng thời gian, đương nhiên biết rõ Hồ Yên chính là tổng giám đốc của Vũ Hoàng Minh.
Chẳng qua, Hồ Yên lại nói với Nguyệt Nhi rằng cứ gọi cô là chị đi.
"Nguyệt Nhi, em cảm thấy thế nào rồi? Không có vấn đề gì chứ".
Tần Nguyệt Nhi gật đầu: "Em không sao cả chị Hồ Yên đừng lo"
Nhưng ngay lúc này, Hồ Yên lại quay sang nói với Vũ Hoàng Minh: "Tần Giang, ở bên ngoài có người tìm cậu"