Từ thủ đô đi đến Nam Dương cũng mất ít nhất sáu tiếng, trời đã về đêm, Lục Đình có chút mệt mỏi. Trong vô thức liền dựa đầu vào vai của ‘Vũ Hoàng Minh ngủ thiếp đi.
Vũ Hoàng Minh theo bản năng muốn tránh đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của cô là biết không dễ đánh thức nên chỉ có thể cho cô dựa vào.
Mưỡi hai giờ khuya, máy bay cuối cùng cũng dừng lại ð Nam Dương.
“Dậy đi”
Nhìn Lục Đình vẫn còn đang tựa trên vai mình ngủ say, Vũ Hoàng Minh khế lắc vai một cái.
Lục Đình mớ mơ màng màng tỉnh dậy, thời điểm thấy cô tựa vào bả vai của Vũ Hoàng Minh ngủ say, khuôn mặt liền bất giác đỏ lên.
“Xin lỗi”
Cô cúi đầu, không dám ngầng đầu nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Không có việc gì. Đi thôi!”
Vũ Hoàng Minh không để ý mấy, nhẹ gật đầu.
Sau khi hai người bước ra khỏi sân bay, Vũ Hoàng Minh mới phát hiện ra anh hình như.
không có chỗ nào để đi, chỉ có thể tìm đến khách sạn lân cận nghỉ lại một đêm.
“Nếu không thì anh đến chỗ tôi ngủ đi, ð khách sạn đắt lắm.”
Nhìn trên mặt anh có chút bất lực, Lục Đình liền đưa ra lời mời.
“Không cần phải như vậy, sẽ gây hiều lầm!”
‘Vũ Hoàng Minh lắc đầu, anh vốn là có ý định cùng cô gái này tách ra.
Làm phiền cô nhiều quá thực sự là có chút không tốt cho lắm!
“Không sao đâu! Chỗ tôi chỉ có một mình tôi ð thôi”
Lục Đình mìm cười, ánh mắt nhìn về phía Vũ Hoàng Minh giờ phút này đã mang thêm chút tâm tình khác.
Vũ Hoàng Minh định cự tuyệt, thế nhưng Lục Đình là người lớn lên ð Nam Dương này.
Chuyện mà cô ấy biết dù sao cũng nhiều hơn so với một kẻ từ nơi khác tới như anh.
Có lẽ có một số chuyện cô ấy biết cũng nên.
“Vậy được, tôi lại làm phiền cô.”
“Không có việc gì, không có việc gì!”
Hai người đón xe đi tới chỗ ở của Lục Đình.
“Anh có muốn đi tắm không, tôi tìm quần áo cho anh thay!”
Tắm rừa!?
Ngược lại Vũ Hoàng Minh lại có chút xấu hồ.
Đây dù sao cũng là nhà của một cô gái, anh sao có thể tắm ở đây được chứt “Không cần. Tôi ngủ ð phòng khách là được rồi, sáng sớm mai tôi liền đi”“
“Nhân tiện cho tôi hỏi, ngày mùng ba tháng giêng cô có hoạt động gì không?”
‘Vũ Hoàng Minh ngồi ở trên sô pha, có chút tò mò nhìn Lục Đình.
‘Vừa vặn Lục Đình vừa thay áo ngủ từ trong phòng đi ra, kinh ngạc hỏi anh: “Làm sao anh biết được chúng tôi ở đây có hoạt động vào ngày mùng ba tháng giêng!?”
“Không phải là anh cố ý tới đây đề tham gia hoạt động này đấy chứ!?”
Trong lòng Vũ Hoàng Minh khẽ động, thật đúng là có!
Xem ra lần này đến đây thật không uồng phít “Tôi nghe bạn tôi nói, Nam Dương vào mùng ba tháng giêng hằng năm đều có hoạt động được tổ chức rất long trọng. Nhưng cụ thể thế nào thì tôi lại không biết, cho nên muốn hỏi cô một chút”
Lục Đình cũng không phải kiêng kị cái gì liền trực tiếp ngồi ð bên cạnh Vũ Hoàng Minh.
“Kỳ thật vào thời điểm mùng ba tháng giêng hằng năm, Nam Dương đều sẽ cử hành một lễ tế cho thần sông”
“Dựa vào những gì mà người già ở đây nói, thật lâu trước đây, lễ tế thần sông ở đây đều là dùng người sống, rất đáng sợ!”
“Nhưng từ khi dựng nước liền không có ai dùng người sống tế Thần nữa. Bây giờ cũng là dùng dê, bò làm tế phẩm. Khi cúng Thần sông, thường là người già mang theo trẻ nhỏ đến.
Những cô gái trẻ tuổi như chúng tôi đều không được phép tới gần!”
“Nghe nói là sẽ hấp dẫn sự chú ý của Thần sông, rất có thề sẽ gây nên lũ lụt.
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh khẽ cau mày.
Trước đây anh cũng từng nghe thấy chuyện tế Thần sông như vậy, nhưng không ngờ đến nơi đây vẫn lưu truyền lại phong tục này.
“Các người tế thần sông ð đâu?”
Lục Đình chống tay lên cằm, nghĩ nghĩ: “Hình như là một bến đò tên Thiên Sơn, đúng, chính là bến đò Thiên Sơn.”