Phố Cổ số 3.
Một chiếc xe địa hình dừng lại bên đường.
Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long ra khỏi xe.
Bộ quần áo mà hai người đàn ông mặc và chiếc xe mà họ lái không phải là những chiếc xe sang trọng, không thu hút sự chú ý của người khác.
Những người xung quanh chỉ là tò mò nhìn hai người xa lạ.
Chỗ này của bọn họ, rất ít người ngoài xa lạ bước vào.
Vũ Hoàng Minh bước tới trước mặt một bà lão đeo kính đang ở cửa thêu hoa, nhẹ giọng hỏi: “Bà ơi, bà có biết quanh đây có một người tên là Đồng Hưng Hải không?”
Bà lão dừng công việc, ngẩng đầu nhìn Vũ Hoàng Minh, già giọng nói: “Cái gì Đông Hải?”
“Đông Hưng Hải.”
Giọng của Vũ Hoàng Minh lớn hơn ba lần.
“Cái gì Đông Hưng? Chỗ chúng tôi không có Đông Hưng…”
Bà lão lắc đầu chuẩn bị thêu tiếp.
Mặt Vũ Hoàng Minh co quắp lại, này…
Quên đi, anh quyết định vẫn nên tìm một thanh niên để hỏi cho ra lẽ.
Vừa định đi, bà lão nói: “Chỗ chúng tôi có người tên là Tiểu Hải, không biết đó có phải là người cháu đang tìm hay không.”
Vũ Hoàng Minh ngay lập tức dừng lại, quay trở lại bên cạnh bà cụ.
“Bà ơi, người Tiểu Hải mà bà nhắc tới sống ở đâu?”
Trên khuôn mặt anh có chút phấn khích.
“Đị về phía trước, đi vào con hẻm đầu tiên, cháu sẽ thấy nó ở cuối.”
Bà lão giơ bàn tay nhăn nheo chỉ về phía trước.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, “Cảm ơn bà.”
Nói xong bước nhanh về phía trước.
Khi đến lối vào của con hẻm đầu tiên, Vũ Hoàng Minh liếc nhìn vào trong.
Sâu trong ngõ là một ngôi nhà dột nát.
Mặc dù chỉ nhìn thấy một phần của nó, nhưng nó không thể che đậy sự đổ vỡ của căn phòng đó.
Có một chút phấn khích, Vũ Hoàng Minh bước nhanh về phía sâu trong con hẻm.
Khi đến lối ra, anh choáng váng.
Một người đàn ông gầy gò, kéo theo cái chân được băng bằng băng gạc dính máu, tay xách một thùng nước, khập khiểng đến ngôi nhà nát này.
Vũ Hoàng Minh sẽ không bao giờ quên hình bóng quen thuộc đó.
Giọng anh run run, giọng đầy áy náy.
“Anh Hải.”
Đông Hưng Hải đang quay lưng lại với Vũ Hoàng Minh, khi nghe thấy hai chữ này liền sững sờ.
Cái xô trong tay rơi xuống đất, kèm theo đó một tiếng “rầm”.
Một xô nước bị đổ trên mặt đất.
Đông Hưng Hải chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa.
Khi nhìn thấy Vũ Hoàng Minh đứng ở cửa, trong mắt anh ấy có một phấn khích không giải thích được.
“Hoàng Minh, em…em…”
Đông Hưng Hải kích động đến mức không nói nên lời, hai mắt đỏ bừng.
Một người đàn ông sắt đá, lúc này lại nhịn không được mà khóc.
“Anh Hải, em xin lỗi, em đến muộn rồi.”
Vũ Hoàng Minh bước tới, quỳ một gối trước Đông Hưng Hải.
Trương Hải Long ở một bên quan sát, trong lòng như bị bom nguyên tử dội xuống.
Từ trước đến nay, anh ta chưa từng thấy cậu Minh quỳ.
Ngay cả khi gặp quân vương và ông Vũ ở biên giới phía Bắc, cậu Minh cũng không quỳ xuống.
Nhưng bây gið……
“Hoàng Minh, em đang làm gì vậy? Đứng dậy đi!”
Đông Hưng Hải vứt bỏ chiếc nạng trong tay, đưa tay đỡ Vũ Hoàng Minh dậy.
Vũ Hoàng Minh đứng dậy, ôm chặt lấy Đông Hưng Hải.
Rất lâu mới buông ra.
Đông Hưng Hải cười cười nhìn Vũ Hoàng Minh, nặng nề vỗ vai anh.
“Nhóc con, đã nhiều năm không gặp như vậy, em trường thành rồi đó, càng chín chắn rồi.”
Vũ Hoàng Minh cười khúc khích, nhưng nhìn thấy băng gạc đẫm máu trên chân Đông Hưng Hải, sắc mặt của anh lập tức chìm xuống.
“Anh Hải, chân anh bị sao vậy?”
Nụ cười trên mặt Đông Hưng Hải đông cứng lại, sau đó lắc đầu.