Hồ Yên và Tô Liên cũng đã vây lại xem.
Sắc mặt của họ đều trờ nên lo lắng, chờ đợi bác sĩ trả lời.
“Không có gì đáng ngại cả, nhưng người bệnh bị mất máu quá nhiều, cần phải nghì ngơi một thời gian.”
Nghe đến đây, mọi người nhanh chóng thờ phào.
Không chỉ họ mà ngay cả những người mắc bệnh bên cạnh cũng thờ phào nhẹ nhõm.
May mắn là không có việc gì, nếu không thì Lâm Vũ này khẳng định là xong đời.
Nói đùa sao, em gái Minh Vương bị người ta đưa vào bệnh viện, loại chuyện này nếu nói ra, đều có thề đem người dọa sợ chết khiếp.
“Nhưng mà…”
Một câu nói đột ngột của bác sĩ lại khiến mọi người cảm thấy căng thẳng trở lại.
Ánh mắt mọi người đồng loạt tập trung trên người bác sĩ.
“Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía mấy.
ngưỡi Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh đi về phía trước một bước: Bác sĩ quan sát Vũ Hoàng Minh từ trên xuống dưới một lúc rồi nói: “Anh đi với tôi một chuyển đến văn phòng đi. Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Mấy người Hồ Yên cũng cảm thấy sững sỡ.
Có chuyện gì không thề nói trực tiếp mà còn phải đi đến văn phòng chứ?
Vũ Hoàng Minh cũng ngần người trong ba giây, và sau đó gật đầu.
“Mọi người ð chỗ này chở tôi.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh liền theo vị bác sĩ đi đến văn phòng.
Sau khi đến văn phòng, bác sĩ cời quần áo phẫu thuật của mình ra và uống lên một ngụm nước trước khi ngồi lên chiếc ghế.
“Thưa anh, cô gái này đã bị người ta hạ thuốc trước khi được đưa tới đây.”
“Hơn nữa, loại thuốc này sẽ ảnh hưỡng đến thần kinh của cô ấy, cho nên… Rất có thể cô ấy, sẽ bị mất trí nhớ”
“Vì vậy, hy vọng anh hãy chuẩn bị tâm lý thật Khi nghe được những lời nói này, cà người Vũ Hoàng Minh đứng sững tại chỗ.
Chính mình là một người bị mất trí nhớ, rất nhiều chuyện anh đều không thề nhớ được.
Nhưng bây giờ, Nguyệt Nhi cũng bị mất trí nhớ như anh.
Nếu như đề ông nội biết chuyện này, anh nên giải thích như thể nào với ông nội đây?
“Bác sĩ, đó là loại thuốc gì?”
Anh bỗng nhiên trỡ nên có chút hoàng hốt.
Bác sĩ thỡ dài: “Thuốc mê hoặc.”
“Nếu lúc đó cô ấy có thể tiến hành chuyện nam nữ, trút được cơn lửa nóng trong cơ thề, thì đã không xảy ra tình trạng như hiện tại.”
“Tuy nhiên, sau khi cô ấy bị người ta hạ thuốc, lại bị người ta đánh ngất xiu, vị trí chấn thương vừa vặn làm tổn thương hệ thần kinh trung ương, cho nên, tôi cũng không dám xác.
định cô ấy có thể hay không bị…”
Nói đến đây, bác sĩ tin rằng Vũ Hoàng Minh đã hiểu rồi ‘Vũ Hoàng Minh cũng rơi vào sự trầm mặc.
Một luồng khí lạnh như băng bỗng từ trên người anh sinh ra.
“Cám ơn bác sĩ”
“Khoảng khi nào thì em gái tôi mới có thể tỉnh lại.”
Anh không thể ngờ rằng mọi chuyện sẽ thành ra như thế này.
Nếu như sớm biết điều này sẽ xảy ra, anh lúc.
trước cũng sẽ không làm hành động như vậy Bác sĩ nhìn thời gian: “Đại khái khoảng hai ba tiếng đồng hồ nữa là có thể tỉnh lại, hy vọng…
Sẽ không có chuyện gì xây ra.”
Nghe thấy vậy, Vũ Hoàng Minh xoay người rời khỏi văn phòng.
Vừa ra khỏi cửa văn phòng, anh lại phát hiện ba người Hồ Yên đều đứng ð cửa chờ đợi “Giang…”
“Minh Vương, Nguyệt Nhi thế nào rồi?
Tô Liên vốn là muốn gọi anh Giang, nhưng…
Hiện tại trên người Vũ Hoàng Minh đã xảy ra những thay đổi chuyển hóa nghiêng trời đất.
Đối với xưng hô của anh, nhất định phải có sự thay đồi.
“Cứ gọi tôi là anh Giang đi, Nguyệt Nhỉ cũng gọi như vậy.”
‘Vũ Hoàng Minh lắc đầu, đối với thân phận là Minh Vương này, anh không hề biết gì cả.
Anh chỉ biết là, thân phận này rất có địa vị.
“Không sao, không có việc gì đáng ngại hết”
Vũ Hoàng Minh lắc đầu, dường như không muốn nói thêm gì.
Thấy vậy, mấy người Tô Liên im lặng lại.
Hơn nửa giỡ sau, Tần Nguyệt Nhi cuối cùng cũng chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh bình thường.
Trong phòng bệnh, Tản Nguyệt Nhi vẫn đang trong tình trạng hôn mê.