Bên trong văn phòng chủ tịch.
“Hoàng Minh, sao anh lại đến đây?”
Thanh Trúc tò mò nhìn anh, không biết Vũ Hoàng Minh đến công ty mình để làm gì?
“Tôi đến đây để thương lượng chút chuyện với cô.” Vũ Hoàng Minh mìm cười và ngồi trên ghế sofa.
“Việc gì mà cần anh phải đích thân đến đây?
Hừ?” Thanh Trúc tức giận nhìn hắn.
Trong mắt cô, dù Hoàng Minh có cao quý đến đâu, có nổi tiếng đến đâu thì anh vẫn là người đàn ông của cô và là cha của Dâu Tây.
“Cô không muốn làm cho tập đoàn Tô Thị ngày càng lốn mạnh sao?”
“Tôi đến đây chắc chắn là vì chuyện này, không lẽ tôi còn chuyện khác nữa sao?”
Vũ Hoàng Minh nhếch mép cười sau đó nhìn đồng hồ.
“Còn gần mười phút nữa, người chắc cũng đã đến rồi”
Thanh Trúc sừng sốt khi nghe hắn nói vậy, nhưng rất nhanh lấy lại được tỉnh thản, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy kinh ngạc.
“Anh không định sáp nhập tập đoàn Thanh Vân vào tập đoàn Tô Thị đấy chị Khi cô biết Vũ Hoàng Minh chính là Minh Vương, cô hiểu rằng cái gọi là tập đoàn Thanh Vân không phải chính là sự kết hợp giữa họ của cô và họ của Vũ Hoàng Minh hay sao?
Hơn nữa, đó là tên ngược lại của Dâu Tây!
Lúc đầu, cô còn nghĩ rằng rốt cuộc gia đình như thế nào mới có thể cho Vũ Hoàng Minh mượn nhiều tiền đến như vậy lại còn giúp đỡ Tô lần khác.
Gia vượt qua nguy hiềm lần này đết Nhưng bây giờ nhìn lại cái gọi là anh em chính là Vũ Hoàng Minh cố ý nói ra để che đậy thân phận của mình.
“Đoán đúng rồi!”
“Sau khi tập đoàn Thanh Vân được sáp nhập vào tập đoàn Tô Thị, hầu hết doanh nghiệp của ‘Vân Xuyên đều nằm trong tay cô, hơn nữa tôi đã tìm được một trợ thủ đắc lực cho cô rồi” Vũ Hoàng Minh cưỡi nói.
Tập đoàn Vân Thanh được thành lập ngay từ đầu vì đề Tô Thanh tiếp quản toàn bộ hoạt động kinh doanh của Vân Xuyên. Bây giờ, nó được coi là đã được thực hiện rồi.
Hơn nữa, rất nhiều người trong Vân Xuyên đã biết được thân phận của mình.
Ngoại trừ một số doanh nghiệp vừa và nhỏ, thì trong các công ty hàng đầu không có ai mà không biết đến. Nhưng những công ty này đã bị anh ta mua lại hết rồi.
Về phần Thủy Gia thì cũng không cần nữa.
“Trợ lý giám đốc?”
Ánh mắt Thanh Trúc lộ ra vài phẩn nghỉ hoặc.
“Chà, không thể coi cô ấy là trợ lý. Để cô ấy làm tổng giám đốc thì thích hợp hơn. Tôi nghĩ năng lực của cô ấy không nên thấp hơn anh.”
Vũ Hoàng Minh gật đầu, năng lực của Lý Nguyệt quả thực rất tốt, đề cô ấy làm CEO của tập đoàn Tô Thị sẽ giảm bớt rất nhiều rắc rối.
“Thật không?”
Thanh Trúc nhìn Vũ Hoàng Minh với đôi mắt nghỉ ngõ.
Theo cô, những lời của Vũ Hoàng Minh thật không đáng tin.
Phát hiện sự thay đồi trong mắt Thanh Trúc, Vũ Hoàng Minh giật mình.
“Đừng nghĩ vẫn vơ, cô ấy là một nhân tài, nếu không tôi cũng sẽ không lo lắng đến tình hình của công ty như vậy đúng không?” Anh ta liên tục giải thích.
Với cái nhìn này, trái tim của Vũ Hoàng Minh nhảy thót.
thì tốt, nếu anh còn lêu lòng bên ngoài, xem tôi trừng trị anh như thế nào!”
Thanh Trúc trừng mắt nhìn Vũ Hoàng Minh, nhưng trên mặt cô ấy lại nỡ nụ cười.
Bởi vì cô ấy biết Vũ Hoàng Minh không thể.
làm loại chuyện đó.
“Cốc cốc!”
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.
“Mời vào!”
Thanh Trúc thu lại nụ cười trên mặt, ngồi nghiêm chỉnh.
Cánh cửa mở ra, Sở Thanh Nam cùng Lý Nguyệt bước vào.
“Anh Vũ, chị Tô.”
Sờ Thanh Nam cung kính chào.
“Thôi, ngồi đi”
Vũ Hoàng Minh không tỏ về ngạc nhiên, gật đầu. Tuy nhiên, Thanh Trúc vẫn có chút kinh ngạc.
Rốt cuộc cô không biết tập đoàn Thanh Vân có bao nhiêu công ty, giờ đột nhiên đổi chủ về tay cô, cô phải tốn rất nhiều thời gian đi tìm hiểu.