Vài phút sau.
“Cút cút cút!”
“Không đánh nữa, anh là tên biến thái!” Phong Hiểu Quang thở hổn hển nằm trên mặt đất, viền mắt đều đen do bị ăn một đấm.
Đây là do Vũ Hoàng Minh đánh ra nông nỗi này, từ đầu đến cuối, cả hai người đều không chạm được vào đối phương cái nào.
Ngược lại còn bị Vũ Hoàng Minh treo lên đánh.
Lúc này, hai người mới phát hiện ra mình đã trúng kế khích tướng của Vũ Hoàng Minh rồi.
“Anh thật sự là!”
Diệp Bách Kiên xoa xoa khuôn mặt đau nhức của mình, nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh đầy ác ý.
"Ha ha ha ha!"
“Tôi không quan tâm nhiều đến như vậy, vị trí này hai người tự mình thương lượng đi.”
Vũ Hoàng Minh cười muốn ra nước mắt, hai tên nhóc này quá dễ bị lừa rồi.
Chỉ với một câu nói của mình thôi đã lừa được bọn họ rồi.
Nhưng mà, với kiến thức và sức mạnh hiện tại của bọn họ thì việc trở thành quân vương là hoàn toàn có thể.
Nếu không Vũ Hoàng Minh cũng không yên tâm giao Bắc Sơn cho hai người bọn.
Tiệc mừng kéo dài tới tận buổi tối mới kết thúc.
Vũ Hoàng Minh tạm biệt từng người, rồi trở về biệt thự riêng.
Tương tự, sớm ngày mai anh sẽ lên đường rời khỏi Huế.
Bởi vì, anh muốn trở về với gia đình.
“Vũ Cuồng, nhà ông ở chỗ nào, xa không?”
Trong phòng khách, Vũ Hoàng Minh đang hút thuốc, trên môi nở nụ cười nhẹ. “Cũng bình thường, không xa lắm”
Vũ Cuồng mỉm cười, giọng điệu bình thản.
“Vậy là được rồi!”
Vũ Hoàng Minh gật đầu, trong đầu vô thức nghĩ đến Tô Thanh Trúc và Minh Trúc.
Bản thân anh đã gần nửa năm rồi không gặp hai mẹ con họ.
Cũng không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi.
Tuy nhiên trước khi về nhà, Vũ Hoàng Minh vẫn còn một việc phải làm, đó chính là đi gặp Tân Nguyệt Nhi và Hồ Yên, còn có ông nội Minh.
“Vũ Cuồng, ngày mai đi cùng tôi đến Quý Thành, rồi sau đó chúng ta sẽ về nhà”
“Vâng, cậu chủ!”
Sáng ngày hôm sau.
Sân bay Huế.
“Hoàng Minh, tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại nhau thôi, tới lúc đó, cậu sẽ biết được thân phận của tôi thôi”
Liễu Quân vỗ nhẹ lên vai Vũ Hoàng Minh, với nụ cười trên môi.
Dương Cửu càng không khách sáo, bước tới và đấm thẳng và mặt Vũ Hoàng Minh.
“Khả lắm, thực lực của anh chúng tôi đều sắp không theo nổi rồi.”
“Hy vọng là lần sau gặp lại anh, anh sẽ càng lên tay hơn”
Lúc tới Quý Thành cũng đã là năm giờ chiều rồi.
Hôm nay vừa đúng là ngày chủ nhật, không biết là Nguyệt Nhi đang làm gì. Tuy nhiên, anh quyết định đi gặp Hồ Yên trước.
Xe đến tầng dưới tập đoàn Thịnh Hoa.
Vừa tới dưới lầu, đã nhìn thấy Hồ Yên từ cửa đi ra.
Khuôn mặt Hồ Yên rất lạnh lùng, giống như là người đẹp khó gần, xa cách vạn dặm.
Hồ Yên mặc trang phục chỉnh tế nhưng trên mặt lại không có một chút ý cười nào.