Sáng sớm ngày hôm sau. Đông Phương Ám đã ngồi trên máy bay chiến đấu bay về phía cửa khẩu phía Nam. Về phần Liễu Quân còn đang đợi người nên chưa khởi hành.
Lúc này Vũ Hoàng Minh đang nghỉ ngơi trong phòng của mình, đột nhiên có giọng nói truyền tới từ ngoài cửa.
"Minh Vương, có người muốn gặp anh."
Vũ Hoàng Minh hít một hơi sâu, từ trên số pha đứng dậy.
"Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, một chiến sĩ mang theo một người đàn ông lạ mặt bước vào trong phòng.
"Được rồi, cậu ra ngoài trước đi."
Vũ Hoàng Minh phất tay với người chiến sĩ, sau đó nhìn người đàn ông này.
Người đàn ông trông rất bình thường, nếu ở trên đường sẽ không phải là kiểu người dễ được người ta nhận ra.
Nhưng mà chính vì nhìn như một người bình thường như vậy lại khiến Vũ Hoàng Minh cảm nhận được một chút áp lực.
Đơn giản từ khi thể trên người đối phương mà nói, anh liền cảm thấy sức mạnh của đối phương không tầm thường.
Chí ít là mạnh gấp ba lần so với Liễu Quân.
"Cậu là cậu chủ Vũ Hoàng Minh? Tôi là hộ vệ bên cạnh chủ nhân, Vũ Cuồng"
Trên mặt người đàn ông mà theo tươi cười nhìn Vũ Hoàng Minh.
Quả thật ông cũng từ trên người Vũ Hoàng Minh cảm nhận được một áp lực trước nay chưa từng thấy.
Những cái khác thì không nói, chỉ cần nói tới xếp hạng sức mạnh ở nhà họ Vũ tên của ông cũng nằm trong danh sách mười người dẫn đầu.
Ngoại trừ chủ nhân cùng với vài trưởng lão ra, rất ít người có khả năng cho ông loại áp lực này.
Nhưng mà, trong mắt của ông, sức mạnh của cậu chủ, người trước nay ông chưa từng gặp quả này phải mạnh gấp ba lần so với ông, điều này quá kinh khủng rồi.
Phải biết rằng, tu hành của ông nhiều năm như vậy không phải điều một người bình thường có thể đạt tới được.
"Cậu chủ sao?"
"Ba dượng của tôi là chủ nhân của gia tộc sao?"
Từ trong miệng của Vũ Cuồng, Vũ Hoàng Minh cũng coi như là biết được thân phận của ba mình.
Có chút ngạc nhiên, không ngờ người ba còn chưa gặp mặt lần nào này của mình thế mà lại là chủ nhân gia tộc.
"Đương nhiên, sức mạnh của chủ nhân là mạnh nhất trong gia tộc ngoại trừ ông cố ra"
"Nếu ông ấy không phải là chủ nhân, e rằng trong gia tộc cũng chẳng có người nào trần giữ được ông ấy" Vũ Cuồng mỉm cười rồi lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nho nhỏ. "Cậu chủ, đây là đồ mà chủ nhân bảo tôi giao cho cậu, ông ấy nói, sau khi cậu nhìn thấy sẽ hiểu" Nói xong, hai tay đưa đồ vật trong tay cho Vũ Hoàng Minh. Vũ Hoàng Minh nhận lấy nhưng không mở ra. Trái lại ánh mắt lại dừng lại trên người Vũ Cuồng, đột nhiên lộ ra nụ cười có chút thần bí.
Vũ Cuồng, nếu ba của tôi đã bảo ông tới đây tìm tôi, vậy đương nhiên là muốn để ông ở lại giúp đỡ tôi rồi, đúng lúc, chờ sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, tôi với ông cùng quay về gia tộc."
"Tôi nghĩ ba tôi hẳn cũng dự định như vậy nhỉ?"
Vũ Hoàng Minh không phải ngốc, một cao thủ ở ngay bên cạnh, nếu để ông ấy quay về gia tộc chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao?