Gọi Diệp Bách Kiên ra trước mặt vô số binh lính Thanh Thiên Quân, những chiến sĩ bên Thanh Thiên Quân đều bị dọa đến nỗi trắng cà mặt!
Thế nhưng, chỉ thế vẫn chưa kết thú!
c“Diệp Bách Kiên, mau cút ra đây cho tôi”
Rất nhiều chiến sĩ phía sau Vũ Hoàng Minh đồng thanh lên tiếng.
Âm thanh đỉnh tai nhức óc vang vọng tận chân trời.
Nhưng cho dù như vậy, Diệp Bách Kiên vẫn không đáp lại.
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh trờ lên lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Đếm đến ba! Nếu anh vẫn ngoan cố không chịu ra thì tôi sẽ khiến Thanh Thiên Quân chìm trong biển máu!”
Ẩm!
Lần này, không chỉ mỗi Thanh Thiên Quân biến sắc.
Ngay cả bên Chiến Long Quân cũng phải đồi sắc mặt.
Hai vị nguyên soái chín sao đứng cạnh Vũ Hoàng Minh là Tiêu Quân và Lưu Chí đều nhíu mày.
Minh Vương làm vậy có phải hơi quá rồi hay.
không?
Khiến Thanh Thiên Quân chìm trong biển máu, cục diện ất sẽ gây nên nhiều thương vọng.
Đến lúc đó, kè địch hùng mạnh đến gần, chẳng may…
Tuy là nghĩ vậy nhưng nếu Minh Vương đã ra lệnh công kích thì bọn họ cũng đành tuân theo!
“Một Tiếng quát thứ nhất vang dội bên tai tất cả mọi người.
Phe Thanh Thiên Quân sợ tái mặt vì những lời vừa nấy.
Bên Chiến Long Quân đã lấy ra vũ khí hạng nặng nhắm thằng vào căn cứ địa của đối phương.
Cà xe tăng cũng nhằm ngay hướng lán trại lớn nhất ð vị trí trung tâm!
“Hai!”
Tiếng thứ hai vang lên!
Lúc bấy giờ Thanh Thiên Quân mới có phản ứng, từng chiến sĩ rút vũ khí ra, chĩa vào những người bên ngoài.
Trận chiến lốn đã châm ngòi, chạm cái là bùng nổ!
Bọn họ đều có thể nghe rõ tiếng súng lên nòng và tiếng nạp thuốc pháo.
Trong lòng mọi người hết sức căng thẳng.
Lúc này, chỉ chờ nốt tiếng thứ ba.
“Ba”
Tiếng cuối cùng còn chưa bật ra thì rốt cuộc, một giọng nói cũng truyền đến.
“Vũ Hoàng Minh, anh dám!”
Một tiếng quát lớn vang lên.
Một người đàn ông chậm rãi bước ra từ lán trại lớn nhất.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh.
Khuôn mặt như đao khắc rìu chạm trờ nên thật rõ rằng.
Cặp mày kiếm tường như đang nhướng ‘thẳng lên trời.
Đó là Vương của Thanh Thiên Quân – Diệp.
Bách Kiên!
Cũng là người đàn ông được ca tụng là điển trai nhất chiến khu.
Khóe miệng Vũ Hoàng Minh nhếch lên khi nhìn thấy Diệp Bách Kiên. Nụ cười lạnh lẽo khiến người ta phải run rẩy hết cả người.
“Tôi còn tường rằng anh trốn chui trốn nhủi không dám ra cơ”
Vừa nói, anh vừa bước đến trước mặt Diệp Bách Kiên.
Anh lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, châm lửa hút.
“Phù!”
Một làn khói phả vào mặt Diệp Bách Kiên.
Đôi mắt Diệp Bách Kiên nheo lại, vẻ mặt lạnh như băng.
“Vũ Hoàng Minh, anh muốn gì?”
Dứt lời, Vũ Hoàng Minh đấm thằng vào mặt anh ta.
Nhưng thực lục của Diệp Bách Kiên cũng đâu kém gì anh.
Anh ta dễ dàng né được cú đấm này.
Có điều, Vũ Hoàng Minh vừa ra tay thì đám người Tiêu Quân và Lưu Chí đã bắt đầu căng thẳng.
Những người khác cũng đồng loạt rút vũ khí ra.
Trận chiến lớn này, chỉ cần chạm khế là nổ ra ngay.
Vũ Hoàng Minh thờ ra một làn khói, chậm rãi nói: “Không có lệnh của tôi thì không được ra tay”
Đám người Tiêu Quân tức khắc buông vũ khí trong tay xuống.
Diệp Bách Kiên cũng mờ g: “Bên Thanh Thiên Quân không có lệnh của tôi thì không được phép nhúc nhích.”
Phe Thanh Thiên Quân cũng thả vũ khí xuống.
“Vũ Hoàng Minh, hôm nay nếu anh không định giải thích thì chúng ta đánh một trận đi.”
Diệp Bách Kiên lạnh lùng nhìn anh, mắt đầy.
ý lạnh.
Chính anh ta cũng không thể hiều được, Vũ Hoàng Minh tới đây thì cũng thôi đi.
Ấy vậy mà còn tìm anh ta gây sự. Việc này.
thật là quá đáng.
“Đánh một trận?”