Minh Trúc đang cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ trên tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé có chút ửng hồng vì lạnh cóng, nhưng đôi mắt to lại đầy khát khao.
“Ông nội không phải nói với con rồi sao? Khi nào con lớn hơn một chút, ba sẽ đến gặp con.”
Tô Thanh Trúc vươn tay ôm Minh Trúc vào.
lòng, ánh mắt ươn ướt.
Hơn một tháng rồi không được nhìn thấy Vũ Hoàng Minh, cũng không liên lạc với anh, nói không nhớ chắc chắn là nói dối.
Nhưng ba chồng nói với cô rằng bây giờ trên người Vũ Hoàng Minh đang có gánh nặng cần.
gánh vác, tốt nhất đừng liên lạc với anh.
Chờ anh vượt qua khoảng thời gian này, lúc đó liên lạc với anh cũng không muộn.
Vì vậy, Tô Thanh Trúc cố gắng chịu đựng không liên lạc với Vũ Hoàng Minh.
“Nhưng mà, con cảm thấy mình đã lớn hơn rất nhiều!”
Minh Trúc vung một thanh kiếm gỗ nhỏ trên tay, trông rất ra dáng một vị anh hùng đương thời.
“Thật không? Đề ông nội xem cháu gái ngoan của ông có tiến bộ không nào.”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ cửa.
Tô Thanh Trúc và Minh Trúc đồng thời nhìn lại, một người đàn ông có vẻ ngoài hơn năm mưới tuồi đang đi về phía hai mẹ con họ.
Ông chắp tay sau lưng, trên mặt nỡ nụ cười hiển lành.
“Bạt”
Tô Thanh Trúc vội vàng đứng dậy, có hơi khom người.
“Ông n Minh Trúc cười thật tươi, chạy về phía Vũ Trường An.
‘Vũ Trường An cười ha ha một tiếng, vươn tay ôm Minh Trúc vào lòng.
“Cháu gái ngoan, gần đây có luyện bài kiếm thuật mà ông dạy không?”
‘Vũ Trường An nhẹ nhàng xoa đầu Minh Trúc, trên mặt mang theo nụ cưỡi.
Ông cực kỳ yêu thương đứa cháu gái này, luôn sợ cô phải nhận tủi thân.
“Có ạt”
“Ông ơi, ngày nào cháu cũng tập hết!”
Minh Trúc gật đầu lia lịa, sau đó nhảy xuống khỏi vòng tay ông, đúng trước mặt ông vung chiêu kiếm mà ông đã dạy cho cô bé.
Vũ Trường An hài lòng gật đầu, Minh Trúc quả có thiên phú hơn rất nhiều người.
Lúc này mới hơn một tháng, đã luyện được đến chiêu cuối của bài kiếm thuật.
“Dâu Tây, cháu ra kia chơi đi, ông có việc muốn nói với mẹ cháu.”
Minh Trúc ngoan ngoãn gật ¡, đứng trong san tiếp tục luyện kiếm.
“Bạt”
Vũ Trường An đi tới ngồi đối diện Tô Thanh Trúc.
“Thanh Trúc này, đã sống quen ở nơi này chưa?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Tô Thanh Trúc.
ửng hồng: “Vâng, các anh đều đối xử với con rất Vũ Trường An gật âu, thật ra ông biết, mấy.
tên kia trong gia tộc đều có ý với Tô Thanh Trúc.
Có điều vì ngại uy của mình, cho nên không dám ra tay.
“Trong khoảng thời gian này, con có liên lạc với Hoàng Minh không?”
Nghe được câu này, Tô Thanh Trúc lập tức khẩn trương.
Trong mắt có chút lo lắng nhìn Vũ Trường An: “Ba, có phải Hoàng Minh đã xảy ra chuyện gì không?”
Cô có càm giác, Vũ Hoàng Minh đã xày ra chuyện rồi.
Nếu không, ba chồng cũng sẽ không hỏi vậy.
Vũ Trường An biết, Tô Thanh Trúc là một cô gái tâm tư cần thận.
Con trai mình lấy được cô coi như là nó may Có điều, vừa rồi tên nhóc nhà Đông Hoàng kia lại nói Hoàng Minh bị mất tích.
Mà còn mất tích nửa tháng rồi, thậm chí còn mang theo cả địa long châu.
Trong lòng ông khó tránh khỏi có chút bận tâm, liển muốn hỏi Tô Thanh Trúc xem gần đây có liên lạc với Vũ Hoàng Minh không.
Nhưng hiện tại xem ra, Tô Thanh Trúc cũng không có liên lạc gì với Vũ Hoàng Minh.
“Ừm, đúng là xảy ra chút việc, có điểu không sao cà.”
Vũ Trường An không dám nói tình hình cho cô biết, sợ cô lo lắng quá.
“Anh ấy không sao chứ ạ?”
Tô Thanh Trúc nghe xong, trong lòng không khỏi lo lắng.
Trong khoảng thời gian này vẫn luôn không có bất kỳ tin tức gì cùa Vũ Hoàng Minh, vừa có tin thì lại là anh xảy ra chuyện.
Cô sao có thể không lo được.
“Không sao đâu, đừng lo lắng, mạng của nó còn cứng hơn so với ba, dù ba có chết thì nó cũng sẽ không sao.”
“Đúng rồi, đám Hoàng Hải tới thăm con.”
Vũ Trường An cười cười, sau đó hướng bên ngoài sân hô một tiếng.
“Ba người mau vào đi.”