Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 307: Chương 307: Vũ khí bí mật




“Ông có biết, văn minh không thể xác định đại biểu cho cái gì không?”

Sắc mặt Vũ Hoàng Minh nghỉ ngờ nhìn Sờ Quân Kim.

“Nếu như có thể nghiên cứu ra được di tích của văn minh không thể xác định, vậy thì sự nồi dậy của một quốc gia, e rằng chỉ là chuyện sớm muộn”

“Mức độ khủng bố của văn minh không thể xác định này, không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”

“Lấy một ví dụ đơn giản nhé, tôi thật sự cho rằng, ngoài Bắc Sơn ra, các cường quốc khác

Ông có biết, văn minh không thề xác định đại biểu cho cái gì không?”

Sắc mặt Vũ Hoàng Minh nghỉ ngờ nhìn Sờ Quân Kim.

“Nếu như có thể nghiên cứu ra được di tích của văn minh không thể xác định, vậy thì sự nổi dậy của một quốc gia, e rằng chỉ là chuyện sớm muộn”

“Mức độ khủng bố của văn minh không thể xác định này, không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”

“Lấy một ví dụ đơn giản nhé, tôi thật sự cho.

rằng, ngoài Bắc Sơn ra, các cường quốc khác (Chiến Long Quân trở lại đều không có vũ khí bí mật cho riêng mình sao?”

Vũ Hoàng Minh có lẽ không biết, nhưng Sð Quân Kim thì rất hiểu rõ.

Ngoài Bắc Sơn ra, mấy quốc gia mạnh hơn Bắc Sơn, trong tay đều giấu vũ khí bí mật.

Không động thì thôi, mà một khi hành động sẽ hủy diệt được cà thế giới.

Mà cái gọi là vũ khí bí mật đó, không thể tùy.

tiện chế tạo mà có thể nảy ra.

“Quân vương, ông đây là có ý gì?”

‘Vũ Hoàng Minh có chút không hiểu.

Nghe giọng điệu này, có vẻ đình Sơn Thần giấu một bí mật rất lớn.

Nếu đúng thật là như vậy, thì đối với Bắc Sơn Chiến Long Quân trở lạ Chướng 307: Vũ khqWWSết mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành 9ì.

Thậm chí…

Sðỡ Quân Kim nhìn anh thờ dài một cái.

Ngồi tại vị trí của mình, uống một ngụm trà.

“Tôi tại vị bao nhiêu năm nay, đã từng nhìn thấy qua một lần một quốc gia phát sinh đại chiến”

“Nguyên nhân của đại chiến, chính là vì bọn họ phát hiện ra một di tích của văn minh không xác định”

“Nhưng mà, tin tức này đã tiết lộ ra ngoài, dẫn đến chú ý từ các cưỡng quốc khác”

“Vi thể, quốc gia này bị biến mất từ trong lịch sử rồi!”

“Thậm chí cái di tích đó, dấu cái gì không có.

ai biết hết. Nhưng mà tôi chỉ có thể nói cho anh biết là, mỗi một văn minh không xác định xuất hiện, chỉ cần hờ ra một chút thông tin, vậy thì quốc gia đó sẽ đen đủi!”

Lúc này, Vũ Hoàng Minh cuối cùng cũng biết được ý của Sð Quân Kim rồi.

Cũng chính là trong đình Sơn Thần cất dấu di tích của một văn minh không xác định.

Nếu như di tích này rơi vào tay của nước đối địch, đối với Bắc Sơn mà nói, sế có khả năng có.

nguy hiểm bị diệt quốc.

“Vũ Hoàng Minh, bây gið tôi có một nị vụ giao cho cậu, chính là phải tìm về cho được chiếc đỉnh”

“Tôi sẽ nói cho cậu tất cả tin tức mà tôi biết.”

“Không cần biết cậu dùng cách nào, tôi đều ủng hộ cậu”

Sờ Quân Kim sắc mặt nghiêm trọng nói.

Vũ Hoàng Minh gật đầu: “Nhưng mà trước tiên tôi muốn biết tin tức của con gái tôi.”

Tất cả mọi việc đều không quan trọng bằng con gái Dâu Tây của anh.

Cho dù như thế nào, anh phải tìm được con gái của anh.

“Việc này, tôi sẽ tra giúp cậu, nhưng mà, bây giờ mà cậu xuất hiện khẳng định sẽ gây chú ý với đám người kia, có khả năng đã chuyền dời cứ điểm, cho nên cậu cần phải nhanh chóng hoàn Long Quân trở lạ Chướng 307: Vũ khi ÐtKHẾC thành”

Tin tức Vũ Hoàng Minh quay về nước, chắc chắn bọn người đó sớm đã biết.

Chỉ cần bọn họ không phải là người ngốc, tuyệt đối sẽ chuyền dời cứ điểm.

Cho nên, trước khi bọn chúng chuyền dời cứ điểm phải ngăn bọ họ lại.

Hoặc là từ trong miệng bọn chúng moi ra tin tức.

“Tôi biết /ậy tôi đi trước đây”

‘Vũ Hoàng Minh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Nếu như Quân vương đã đem mọi tin tức nói cho anh biết, vậy thì sự việc tiếp theo đều dễ dàng rồi.

Vân Xuyên, vào đêm.

Trong biệt thự, Tô Thanh Trúc xem điện thoại không có tin tức gì, đôi mắt có chút thất thần.

Bây giờ đã là ngày thứ ba rồi, Vũ Hoàng Minh vẫn chưa gọi điện thoại cho cô.

Mỗi tối, cô đều bị ác mộng làm cho tỉnh lại.

Trong cơn mơ, đó là một buồi chiều yên bình có cả mây và hoàng hôn.

‘Vũ Hoàng Minh cẩm tay Dâu Tây, vẫy tay với cô, hướng về phía ánh hoàng hôn bước đi.

Cô rất muốn đuổi theo, nhưng mà, thân thể như bị giam cầm tại chỗ, không thể động đậy.

Muốn kêu lên tên của anh, nhưng mà cho dù cô có kêu lên như thế nào, đều không có bất kỳ thanh âm gì,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.