“Ông chủ Lâm, ông không thể làm chuyện kinh doanh này một mình được.”
Nghe giọng nói trầm thấp ở đầu dây bên kia, sắc mặt Ngô Thiện Lâm lập tức trở nên ảm đạm.
“Ông đã nhận mười tỳ đồng từ chúng tôi vậy mà bây giờ lại nói là không làm được, có phải là không hợp quy tắc rồi không?”
Ông ta rất tức giận, vài chục tỷ không phải cứ cầm là cầm được.
Tuy rằng không tổn hại về cơ và xương nhưng nó cũng sẽ rất đau một thời gian.
“Ông chủ Lâm, ông đã từng điều tra chỉ tiết về gia đình Tô Thanh Trúc chưa? Tôi có thể nói rõ ràng rằng Tô Thanh Trúc được một vệ sĩ hùng hậu bảo vệ, đã có vài người anh em của tôi bị thương.”
Rõ ràng có một chút tức giận trong giọng nói của người đàn ông ð đầu dây bên kia.
Một số anh em bị thương, đặc biệt là hai người cũ bị vệ sĩ đánh đến mức xương bàn tay bị xé toạc và gần như gãy.
Ngưỡi bình thường có thể có sức mạnh này, đây là đang đùa hay sao?
“Không thể nào”
Ngô Thiện Lâm có chút không tin.
Tô Thanh Trúc suýt nữa bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô thì làm sao có thể có tiền thuê vệ sĩ hùng hậu như vậy.
“Vương Ma Tâm, có phải các anh đã làm sai điều gì rồi không?”
Vương Ma Tâm nghe vậy liền cười một cách chế nhạo trong điện thoại.
“Ông chủ Lâm, ông nghĩ tôi làm nghề này lâu như vậy liệu tôi có phạm sai lầm không?”
“Tôi sẽ không nhận đơn hàng này, còn về tiền đặt cọc tôi cũng sẽ không trả, coi đó là tiền chữa bệnh cho những người anh em của tôi.”
Nói xong Vương Ma Tâm liền chuẩn bị cúp máy.
“Đợi đã.”
Ngô Thiện Lâm lên tiếng đột ngột, giọng điệu trầm xuống.
“Ông chủ Lâm vẫn còn chuyện gì nữa sao?”
Vương Ma Tâm dường như cảm nhận được sự quyết tâm của Ngô Thiện Lâm, gã ta cảm thấy khó hiểu, ông lão này sao lại cứ phải xử lí một người phụ nữ vô dụng như vậy.
“Nói thật đi, anh có thể giúp tôi giết bọn chúng không?”
Ngô Thiện Lâm hiểu rất rõ con người của Vương Ma Tâm, gã ta tuyệt đối không phải người tham tiền, không phải là do có quá ít tiền mà là gã ta không muốn làm hoặc địa vị của bên kia quá cao khiến gã ta không dám gây chuyện.
Vương Ma Tâm ở đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Bảy mươi tỷ, tôi sẽ giúp ông xử lí bọn họ mãi mãi”
“Không thể nào”
Vừa nghe thấy vậy, Ngô Thiện Lâm không nghĩ gì mà liền từ chối.
Bảy mươi tỷ ư, cho dù gã ta có lấy được thì cũng sẽ bị tổn hại đến cơ thể.
Để tiêu diệt ba đứa vô dụng mà phải trả một cái giá lớn như vậy ông ta không nghĩ đó là một chuyện tốt, chi bằng tìm vài tên côn đồ không sợ chết, trực tiếp giết chết bọn chúng trên đường phố.
“Ma Tâm à, chúng ta quen nhau cũng không phải ngày một ngày hai, cái giá bảy mươi tỷ đồng quả thật có hơi cao.”
Để được an toàn, Ngô Thiện Lâm quyết định mặc cả.
“Ông chủ Lâm à, đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta hợp tác. Người phụ nữ đó có một vệ sĩ giỏi như vậy bên cạnh. Lần tới khi xuất hiện tôi có thể phải để anh em của tôi mang theo vũ khí, mà cái này đối với chúng tôi mà nói sẽ rất nguy hiểm, ông nên hiểu ý của tôi là gì chứ.”
Ngô Thiện Lâm cau mày, tự hỏi tại sao Tô Thanh Trúc đột nhiên có một vệ sĩ hùng hậu như vậy bên cạnh để ngay cả một nhân vật lợi hại như Vương Ma Tâm cũng phải mang vũ khí.
Mà ở Việt Nam thì dân thường không thể sở hữu vũ khí.
Một khi bị phát hiện có thể phải đi tù hoặc bị giết.
“Nhưng bảy mươi tỷ đồng quá nhiều rồi, anh đưa cho tôi một cái giá thích hợp, nếu được tôi sẽ trực tiếp thanh toán cho anh.”
Không phải là ông ta không thể bỏ ra bảy mươi tỳ đồng nhưng chỉ là ông ta cảm thấy để xử lí một gia đình vô dụng mà bỏ ra nhiều như vậy thì quá lãng phí rồi.
“Nếu đã như vậy, tôi đưa ra một giá năm mươi hai tỷ năm trăm triệu, ba ngày sau ông hãy chờ tin tốt của tôi.
Ở sân ngoài biệt thự.
Vết thương trên cánh tay của Trịnh Hoài Lâm đã được băng bó, cậu ta đang đứng cạnh Vũ Hoàng Minh.
“Chuyện ngày hôm nay là như vậy thưa anh Minh, tôi nghĩ rằng họ đã được chuẩn bị mà đến nhưng không phải nhằm vào anh mà là nhằm vào cô chủ.”
Nghe Trịnh Hoài Lâm giải thích, Vũ Hoàng Minh cau mày.
Nếu đúng như lời Trịnh Hoài Lâm nói thì những người đó hẳn là đã sớm điều tra về Tô Thanh Trúc và nơi ở của cô ấy rồi.
Chuyện tối nay chắc chắn không đơn giản như anh nghĩ.