Đông Bắc Hỗ đã từng đi theo Triệu Bắc Đình gia nhập binh đoàn Ưng Quốc lính đánh thuê nước ngoài, một đường thăng tiến lên trung tá.
Ở giới lính đánh thuê phương tây cũng được coi là có chút tiếng tăm.
Người chết dưới tay hắn ta cũng phải đến hàng nghìn người.
Nhưng vừa rồi nhìn thấy Trần Ninh nhẹ nhàng giết hai mươi thủ hạ tinh nhuệ của Triệu phiệt nên hắn ta có chút đề phòng Trần Ninh.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng là Trần Ninh lại mạnh mồm như vậy, dám nói chỉ cần một chiêu, đỡ được thì sẽ tha cho hắn ta.
Hắn ta lập tức cười lớn nói: “Tiểu tử, đủ mạnh mồm đấy, lên đi!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Được!”
Lời vừa nói xong, thân người Trần Ninh khẽ chuyển động, tăng tốc đến cực hạn.
Đồng tử Đông Bắc Hỗ phóng to, mắt trợn lên.
Trời ơi, tốc độ quá nhanh!
Hắn ta chỉ cảm thấy trước mắt có một thân ảnh lướt qua, Trần Ninh đã xuất hiện trước mặt hắn ta.
Hắn ta trợn mắt nhìn Trần Ninh bay đến tung cước, một chân lao về phía đầu hắn ta.
Tốc độ của Trần Ninh thực sự quá nhanh, Đông Bắc Hỗ căng mắt mới miễn cưỡng nhìn thấy được tốc độ chân của Trần Ninh quét qua nhưng người hắn ta căn bản không theo được.
Vì vậy hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn chân của Trần Ninh dần dần phòng to trước mắt mình.
Bụp!
Cú đá của Trần Ninh rơi trúng ngay đầu Đông Bắc Hỗ.
Đầu Đông Bắc Hồ khẽ run lên, những giọt mồ hôi nhỏ bị đánh bay ra.
Hai tròng mắt của hắn ta nhanh chóng chảy máu biến thành một mảng máu đỏ.
Đầu trông hoàn toàn không sao nhưng những bộ phận bên trong đã bị chán động vỡ nát.
Thân hình cường tráng như đồng của hắn ta bị đánh ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Tắt cả bảo an nghiệp vụ và mọi người có mặt ở hiện trường hít một ngụm khí lạnh.
Vừa rồi Đông Bắc Hỗ dẫn theo một đám thuộc hạ xông vào, còn đánh bảo an bị thương không ít.
Những người bảo an bọn họ đều biết nhóm người Đông Bắc Hỗ này rất đáng sợ, nhưng không ngờ đám người Đông Bắc Hỗ lại đều bị Trần Ninh đánh bại trong vòng một nốt nhạc.
Thậm chí, Đông Bắc Hỗ không đỡ nồi một chiêu của Trần Ninh, bị Trần Ninh đánh cho chết tại chỗ.
Lúc này, Điền Chử và Bát Hỗ Vệ đã lái vài chiếc xe SUV màu đen đến.
Trần Ninh cùng thuộc hạ lên xe chuẩn bị đi đến Mạn Bộ Vân Đoan.
Một nhà Tống Sính Đình yên tâm về Trần Ninh nhưng cũng lo lắng cho sự an nguy của ông nội và người thân.
Bọn họ không chịu ở nhà đợi tin tức mà quyết muốn đi cùng Trần Ninh đến Mạn Bộ Vân Đoan.
Nhà ăn Mạn Bộ Vân Đoan.
Triệu Bắc Đình nhàn nhã ngòi trên ghé, lắc lắc ly rượu vang.
Hắc Xà và đám thuộc hạ của Triệu phiệt uy phong đứng ở bên cạnh anh ta.
Hiện trường có hàng trăm nhân viên và thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo, còn có một nhà Tống Thanh Tùng, mặt ai nấy đều lo lắng, bất an đứng ở bên cạnh, ai ai cũng phát run.
Dưới đất, Đồng Thiên Bảo nằm thoi thóp, còn có vài thi thể của thuộc hạ của Đồng Thiên Bảo.
Triệu Bắc Đình nhìn chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay, khế cau mày nói: “Theo tính toán thì A Hỗ nên về rồi chứ, sao cậu ta vẫn chưa quay về, lề mề không phải phong cách của cậu ta mà.”
Lời vừa nói xong thì ngoài cửa xuất hiện một nhóm người.
Người dẫn đầu thân hình cao lớn, mắt như ánh sao, đó chính là Trần Ninh.
Trần Ninh dẫn theo Điền Chử và nhóm người Tống Sính Đình không nhân không chậm tiến vào trong.
Trần Ninh nhìn thấy nhóm người Trần Ninh đến thì miệng nhéch lên, cười lạnh nói: “Trần Ninh, các người cuối cùng cũng đến ư.”
Anh ta nói xong thì thấy có gì đó không đúng lập tức hỏi: “Thủ hạ của tôi, đám người A Hỗ đâu?”
Trần Ninh cười nhẹ: “A Hỗ, người anh nói là con chó chết này sao?”
Trần Ninh vừa nói xong lập tức có hai Hỗ Vệ lôi thi thể Đông Bắc Hỗ lên trước.
Bụp một tiếng, như ném Đông Bắc Hỗ như ném một con chó lên mặt đất.
Đông Bắc Hỗ!
Chết rồi!
Hai mắt Triệu Bắc Đình mở to, mặt tràn đầy vẻ không tin.
Hắc Xà cùng mấy chục thủ hạ Triệu phiệt đều kinh ngạc sững người.
Người nhà Tống Thanh Tùng cũng kinh ngạc.
Những nhân viên rồi thủ hạ của Đồng Thiên Bảo cũng sững sờ.
Người vừa rồi ra tay đánh giết máy thủ hạ của Đồng Thiên Bảo vậy mà đã bị Trần Ninh đánh chết rồi.
Bụp!
Triệu Bắc Đình phẫn nộ ném ly rượu xuống nền nhà, vang lên tiếng động lớn.
Anh ta trừng mắt nhìn Trần Ninh, sắc mặt vô cùng đáng sợ nói: “Anh dám giết thủ hạ đắc lực của tôi!”
Trần Ninh liếc mắt nhìn Đồng Thiên Bảo bị thương nằm dưới đất và những thi thể trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Kẻ giết người sẽ bị người giết.”
“Thuộc hạ của anh vừa rồi lúc giết những người ở đây chắc cũng đã biết sẽ có kết cục giống như vậy.”
Triệu Bắc Đình cười tàn ác nói: “Haha, nói rất hay, kẻ giết người sẽ bị người giết.”
“Anh giết thủ hạ của tôi, bây giờ anh phải chết để chuộc tội đi.”
Có điều, Điền Chử cùng Bát Hộ Vệ, Cuồng Phong Nộ Lãng cũng đã di chuyển rồi.
Hơn nữa, đám người Điền Chử động tác còn nhanh hơn, ra tay cũng ác liệt hơn.
Nhất thời, tiếng đánh nhau vang lên cùng với đó những tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên.
Mùi máu tanh lan ra khắp nhà ăn.
Trận chiến xảy ra nhanh, kết thúc cũng nhanh.
Rất nhanh, đám thủ hạ của Triệu Bắc Đình toàn bộ đều nằm trên vũng máu.
Còn nhóm người Điền Chử vẫn bình thường đứng một chỗ.
Lúc này Trần Ninh đã đỡ được Đồng Thiên Bảo dậy, Đỗng Thiên Bảo nhìn Triệu Bắc Đình, cười xán lạn nói: “Haha, tên khốn nạn, tôi đã nói rồi thiếu gia chúng tôi đến thì anh tiêu rồi.”
Lúc này Triệu Bắc Đình vừa kinh ngạc vừa tức giận, anh ta nghiêm nghị quát lên: “Tôi là đại công tử Triệu phiệt, các người ai dám động vào tôi!”
Lời vừa nói ra, Trần Ninh đã xuất hiện trước mặt anh ta: “Tôi đến dạy dỗ anh chút.”
Triệu Bắc Đình mạnh mẽ đá một cú: “Đi chết đi!”
Không thể không nói một cú đá này của Triệu Bắc Đình tốc độ kinh người, lực bùng nổ. Nếu như là người bình thường thật sự không phải là đối thủ của anh ta.
Nhưng tiếc là hôm nay anh ta gặp phải Trần Ninh.
Trần Ninh nhếch miệng, cũng gio chân lên, hơn nữa tốc độ càng nhanh hơn, lực đạo càng mạnh hơn nữa.
Rắc!
Chân phải của Triệu Bắc Đình bị Trần Ninh đá gãy.
Aaal Anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết, đứng không vững quỳ xuống trước mặt Trần Ninh.