Kiều Dương giận dữ bật cười!
Anh ta cười gần nhìn Trần Ninh: “Ha ha, tôi đã muốn xem thử thực lực của chiến thần thế nào rồi, hôm nay đúng lúc có cơ hội.”
Nói xong, anh ta cao giọng hô: “Hoàng Phi Hỗ, tới đây học hỏi chiến thần đi.”
Hoàng Phi Hỗ nghe vậy, bước nhanh ra khỏi hàng, trầm giọng mà nói: “Phải!”
Vẻ mặt của Hoàng Phi Hỗ vừa hào hứng lại vừa kích động, người này là chiến thần của Hoa Hạt!
Có người nói, giết được chiến thần thì ngươi chính là chiến thần.
Hoàng Phi Hỗ nóng lòng muốn thử sức, nếu anh ta có thể đánh bại Trần Ninh thì anh sẽ một trận thành danh, vang danh Hoa Hạ, thậm chí là khiến cả thế giới khiếp sợ.
Quân nhân không muốn làm tướng quân thì không phải là quân nhân tốt!
Ai lại không muốn đánh bại chiến thần, vang danh thiên hạ chứ?
Trần Ninh khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nói: “Các người phải hiểu rằng!”
“Hiện giờ tôi đang cho các người cơ hội nhận lỗi, các người không quý trọng, muốn tôi phải ra tay, thì không chỉ đơn giản là chặt một cánh tay mà thôi đâu.”
Hoàng Phi Hồ híp mắt lại, mở miệng nói: “Ha ha, tại hạ là gia thần của Kiều gia, Hoàng Phi Hổ, cả gan mời chiến thần chỉ giáo.”
Điển Chử hừ lạnh: “Giết gà sao có thể dùng dao mỗ trâu được, chỉ dựa vào anh thì không xứng để Thiếu soái của chúng tôi ra tay đâu, để tôi dạy dỗ anh một trận.”
Đột nhiên, Vương Cường lên tiếng: “Thiếu soái, Điển thượng tá, vừa rồi chính tên này là người làm vợ của huấn luyện viên Triệu bị thương.”
Trần Ninh nghe vậy thì ánh mắt lạnh đi, nói: “Điển Chử, anh lui ra đi, người này làm cô của tôi bị thương, tôi muốn tự tay giáo huấn anh ta.”
Điển Chử đáp: “Vâng!”
Hoàng Phi Hỗổ phấn khích, ý chí chiến đấu sôi sục, ánh mắt anh ta liếc nhìn hai lần rồi quát lên: “Đắc tội rồi!”
Dứt lời, anh ta đột nhiên di chuyền, tốc độ rất nhanh.
Thái độ tùy ý thường ngày của Trần Ninh trở nên hung dữ, nhanh chóng đỡ đòn của Hoàng Phi Hỗ.
Hoàng Phi Hỗ chiến đấu theo phong cách của quân nhân, dùng tốc độ và sức mạnh để áp chế đối thủ rồi giành chiến thắng.
Điều anh ta không ngờ là tốc độ mà Trần Ninh bộc phát còn nhanh hơn cả anh ta, hơn nữa sức mạnh cũng lớn hơn anh ta.
Anh ta còn đang hoa mắt thì Trần Ninh đã xuất hiện trước mặt anh ta.
Anh ta muốn tránh thì đã không kịp rồi, chỉ có thể gầm lên một tiếng, mạnh mẽ va chạm với Trần Ninh.
Rằm!
từng huấn luyện, gần đây ông cũng mới biết hiện giờ Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, thực lực vô cùng lợi hại.
Nhưng nghe nói cũng chỉ là nghe nói mà thôi.
Bây giờ tận mắt chứng kiến thực lực khủng khiếp của Trần Ninh, Triệu Xuân Sinh vẫn phải khiếp sợ.
Triệu Xuân Sinh kích động nhìn Trần Ninh, thầm nghĩ đây chính là quân nhân mà ông từng huấn luyện, thật tự hào.
Kiều Dương nhanh chóng hoàn hồn từ trong cơn kinh ngạc!
Anh ta cười gần nhìn Trần Ninh: “Chẳng trách anh có thể từ một tên nghèo khó không có bối cảnh thăng tiến thành thống soái Bắc Cảnh, thì ra là có một chút bản lĩnh.”
“Xem ra trước đó tôi đã đánh giá thấp anh rồi!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Lời vừa rồi tôi nói, vẫn còn giá trị đấy.”
“Anh tự bẻ gãy một cánh tay, quỳ xuống xin lỗi thầy cô của tôi, tôi có thể tha cho anh một lần.”
Chủ sợ thì thần nhục, chủ nhục thì thần chết.
Tứ Nhạc Thiên Vương và Thập Bát Tôn Giả cùng đám thuộc hạ thấy Trần Ninh nói muốn Kiều Dương quỳ xuống.
Bọn họ cũng không nhịn được mà gào lên, ào ào đòi xông ra, muốn so tài với Trần Ninh.
Nhưng!
Kiều Dương lại xua tay: “Các người không phải đối thủ của anh ta, để tôi tự mình giáo huấn anh ta.”
Kiều Dương nhìn Trần Ninh, cười gần nói: “Đánh bại anh, tôi sẽ trở thành chiến thần.”
Tràn Ninh bình tĩnh đáp: “Hiện giờ tôi chỉ muốn đánh gãy tay chân anh xả giận cho thầy.”
Kiều Dương giận dữ ra mặt, tiện tay vung lên quét bay một cái ly rượu trên bàn, ly rượu như một viên đạn bay về phía thẳng mặt Trần Ninh.
Trần Ninh nhìn cái ly, hừ lạnh.
Tiếng hừ lạnh của Trần Ninh vừa vang lên, ly rượu bay tới bị Trần Ninh đập vỡ.
Cùng lúc đó, Kiều Dương di chuyền.
Dưới chân anh ta vang lên tiếng nổ lớn, sàn nhà lát đá hoa cương vỡ nát, anh ta xông nhanh tới chỗ Trần Ninh.
Hừt Kiều Dương ra quyền như điện, đánh một quyền về phía Trần Ninh.
Trần Ninh lùi lại một bước nhỏ, vừa vặn tránh được cú đấm của Kiều Dương.
Kiều Dương lại nhanh như chớp đánh ra một quyền!
Hai tay Kiều Dương ra quyền như huyễn ảnh, lập tức đánh ra mấy chục quyền, Trần Ninh nhìn thấy trước mặt chỉ là ảo ảnh.
Kỹ thuật chiến đấu của Kiều gia, Bạo Vũ Lê Hoa quyền!
Những người xung quanh nói vậy cũng không nhịn được mà kinh ngạc ra mặt!
Nắm đấm của Kiều Dương giống như hoa lê dưới mưa lớn, thế tấn công như thủy triều.
Nhưng Trần Ninh lại giống như một con thuyền trong sóng biển, thân hình không cố định, điêu luyện tránh được mỗi đòn tấn công của Kiều Dương.
Khi tất cả các đòn tấn công của Kiều Dương đều thất bại, đột nhiên Trần Ninh ra tay.
Rắc!
Trần Ninh nắm lấy cánh tay Kiều Dương, cứ thế bẻ gãy tay phải của Kiều Dương.
*AI”
Kiều Dương không nhịn được mà hét thảm một tiếng!
Nhưng hành động của Trần Ninh vẫn không hề dừng lại, liên tiếp đá ra hai cước.
Rắc rắc!
Hai tiếng xương gãy gần như cùng lúc vang lên khiến người ta sửng sốt, Trần Ninh thản nhiên đá gãy hai chân của Kiều Dương.
Kiều Dương không đứng thẳng được, trực tiếp quỳ xuống.
Anh ta đau tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt đau đón tới méo mó.
“Kiều thiếu gia!”
“Đại công tử!”
Tứ Nhạc Thiên Vương và cả đám người Thập Bát Tôn Giả nhìn thấy Kiều Dương bị Trần Ninh đá gãy hai chân thì ai nấy đều liều mình xông lên.
Điển Chử và Cuồng Phong, Nộ Lãnh cùng Bát Hỗ Vệ lập tức lao tới, chặn đường bọn họ.
Hai bên lập tức lao vào hỗn chiến!
Cuộc chiến nhanh chóng bùng phát, nhưng kết thúc cũng rất nhanh.
Cuộc chiến kết thúc, bọn thuộc hạ Kiều gia, tất cả đều nằm trong vũng máu.
Còn Điển Chử và Bát Hổ Vệ thì chỉ bị thương ngoài da một chút.
Nói thật, thân thủ đám thuộc hạ này của Kiều gia không hè kém.
Nếu thi đấu trên đấu trường, những người này có thể đấu năm với năm cùng đám Điển Chử.
Nhưng nếu dùng tính mạng để đánh, liên quan tới chuyện sống chết.
Thì những thuộc hạ Kiều gia này còn thua xa quân nhân lão làng đã lăn lộn trên chiến trường như Điển Chử.
Kiều Dương quỳ trên mặt đất, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
Trần Ninh lạnh lùng nhiều Kiều Dương: “Thầy của tôi từng là huấn luyện viên của quân đội Bắc Cảnh, bồi dưỡng ra vô số quân nhân ưu tú.”
“Anh là cái thá gì, mà cũng dám làm nhục thầy của tôi.”
“Dựa vào thứ vô dụng mắt cao hơn đỉnh đầu, nhưng năng lực thì kém cỏi như anh, cũng vọng tưởng tới chuyện làm thống soái của quân khu Bắc Cảnh?”
Kiều Dương nghe vậy, vô cùng giận dữ và xấu hỏ.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi nễ mặt ông nội anh, tha cho.
anh một cái mạng chó.
“Điển Chử, đuổi bọn họ về Kiều gia, để Kiều gia dạy dỗ.”
Điển Chử nói: “Vâng!”
Điển Chử nhanh chóng điều người của binh đoàn đặc chủng Mãnh Long tới, cứ thế bắt toàn bộ đám người Kiều Dương lại, áp giải về Kinh thành.