Tù Ngưu tung ta tung tăng chào đón Tần Cường, cười nịnh nọt: “Trưởng quan Tần anh đến rồi!”
Tần Cường nhìn một vòng cảnh tượng, thấy những tên đàn em của Tù Ngưu bị đánh ngã xuống đất, khẽ nhíu mày, dò hỏi: “ông chủ Ngưu, sao lại thế này?”
Hoá ra tên thật của Tù Ngưu là Ngưu Đỉnh Thiên, ông chủ buôn rượu và thuốc lá khá có tiếng ở tỉnh Giang Nam, biệt hiệu là Tù Ngưu.
Tù Ngưu đưa đám, thêm mắm thêm muối ròi bắt đầu tố khổ: “Trưởng quan Tần, bọn họ theo đuôi xe tôi, còn làm hỏng lô thuốc lá và rượu cung cấp riêng của tôi, tôi muốn bọn họ bồi thường tiền.”
“Thằng nhóc này không chỉ không bồi thường, còn ra tay đánh đàn em của tôi.”
“Tôi báo tên và thân phận của anh, cậu ta vẫn không cho mặt mũi, còn nói anh có cũng tiện dạy dỗ chung với tôi luôn!”
Tần Cường nghe vậy, khuôn mặt xuất hiện vẻ giận dữ: “To gan!”
Anh ta nói xong, căm tức nhìn về phía Trần Ninh.
Nhưng khi anh ta thấy rõ ràng khuôn mặt của Trần Ninh, anh ta chợt sững người, sâu trong đôi mắt hiện lên vẻ lờ mờ không rõ.
Tù Ngưu lại không phát hiện ra sự khác thường của Tần Cường mà tiếp tục đưa đám nói: “Trưởng quan Tần, tôi lang bạt mười mấy năm ở tỉnh
Giang Nam cũng chưa từng bị ai ăn hiếp như thế bao giờ.”
“Chúng ta cũng một thời anh em, hôm nay anh nhất thiết phải đòi lại mặt mũi cho tôi!”
Tần Cường nhìn về phía Tù Ngưu: “Anh muốn thế nào?”
Tù Ngưu nghe vậy, nhếch miệng cười nói: “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đầu tiên tên nảy cần phải xin lỗi tôi, tôi muốn anh ta bồi thường tiền thuốc men tổn thất của tôi và mấy anh em tổng cộng là mười triệu…”
sắc mặt của Tần Triều Ca và Tần Hạo tái nhựt, bọn họ không ngờ thứ rượu này của Tù Ngưu thật là cung cấp riêng cho quân đội, càng không ngờ một cuộc điện thoại của Tù Ngưu có thể gọi ra thiếu tá!
Trong mắt Tần Triều Ca, tuy Trần Ninh có tiền, nhưng có tiền không đấu nổi quyền thế!
Túi tiền không đấu nổi báng súng đâu!
Tần Triều Ca đang định tự nhận xui, muốn bỏ tiền tránh nạn, đồng ý bồi
thường mười triệu cho Tù Ngưu, cô ta không muốn liên lụy Trần Ninh vì việc này.
Nhưng khi cô ta còn chưa mở miệng.
Trần Ninh đã lên tiếng nói trước.
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Tù Ngưu nói: “Anh muốn tôi xin lỗi, vậy anh phải quỳ nghe mới được.”
Vừa dứt lời!
Tần Hạo mở to mắt, Tần Triều Ca cũng luống cuống.
Hai người họ đều nôn nóng đến quay vòng vòng, nghĩ thầm: Xong rồi xong rồi, bình thường chắc anh Trần quen mạnh bạo. Hiện giờ làm trò trước mặt thiếu tá quân đội, thế mà còn mạnh bạo như vậy, e rằng phải xảy ra chuyện mất!
Tù Ngưu nghe lời đó của Trần Ninh, càng trợn mắt há mồm.
Gã chợt cười dữ tợn: “Ha ha, con mẹ nó, mày thật đúng là đủ kiêu ngạo. Mày kêu tao quỳ xuống, cũng không hỏi xem trưởng quan Tần có đồng ý không à?”
Tần Cường bỗng quát: “Câm mồm, quỳ xuống nhận tội xin lỗi!”
Tù Ngưu vênh váo kêu gào về phía Trần Ninh: “Có nghe thấy không, trưởng quan Tần kêu mày quỳ xuống nhận tội…”
Gã còn chưa nói xong, Tần Cường bên cạnh đã tràn ngập kinh giận mà giơ tay lên, dữ tợn đập ra một cái tát.
Chát!
Một cái tát này giáng xuống mặt Tù Ngưu, trực tiếp đánh gã đến chả hiểu gì-
Tù Ngưu che lại phía mặt bị đánh, không dám tin tưởng mà nhìn Tần Cường, gã tràn ngập ngạc nhiên, nghẹn khuất nói: “Trưởng quan Tần, anh là…”
Chẳng những lúc này Tù Ngưu đần mặt, ngay cả hai cha con Tần Hạo và Tần Triều Ca cũng há hốc mồm nhìn Tần Cường.
Không rõ vì sao Tần Cường lại đánh Tù Ngưu, càng không biết vì sao Tần Cường lại ra lệnh Tù Ngưu quỳ
xuống xin lời lỗi Trần Ninh?
Lúc này Tần Cường đã bất chấp giải thích gì với Tù Ngưu, anh ta cuống quít đi đến trước mặt Trần Ninh, đứng nghiêm, giơ tay cúi chào: “Thiếu tá Tần Cường, quân khu thành phố Trung Hải, chào thủ trưởng!”
Mười mấy tên lính mặc quần áo ngụy trang sau lưng Tần Cường cũng vội vàng cúi chào cùng lúc: “Chào thủ trường!”
Thủ trưởng!
Tù Ngưu trợn mắt.
Tần Hạo trợn mắt.
Tần Triều Ca trợn mắt.
Mọi người đều trợn mắt, ngay cả đám thuộc hạ nằm dưới đất kêu đau của Tần Cường kia cũng ngừng kêu.
***
Hiện trường yên tĩnh đến lạ lùng.
Trần Ninh bình tĩnh nhìn đám người Tần Cường cúi chào trước mặt mình,
thản nhiên hỏi: “Anh biết tôi à?
Tần Cường căng da đầu: “Báo cáo thủ trưởng, tôi nhận ra anh, anh đã đến quân khu thành phố Trung Hải của chúng tôi rất nhiều lần.”
“Hơn nữa, vào lễ trao quân hàm lần trước của chúng tôi, anh có tham dự.”
“Quân hàm thiếu tá này của tôi, lúc đó vẫn do anh tự minh mang lên cho tôi.”
Ầm vang!
Tù Ngưu nghe thấy lời này của Tần Cường, lập tức như bị sét đánh giữa trời quang trúng người, nhịn không được mà hơi run rẩy.
Trời ơi!
Thế mà Trần Ninh lại là vị thủ trưởng nào đó, thường xuyên ra vào quân khu thành phố Trung Hải.
Hơn nữa, ngay cả quân hàm thiếu tá của Tần Cường, cũng do Trần Ninh trao ờ lễ phong quân hàm, tự mình mang lên cho Tần Cường.
Tù Ngưu hoảng sợ nhìn Trần Ninh, lòng gã đã tuyệt vọng, lại còn chùng xuống nữa…
Trần Ninh thản nhiên nói: “Hóa ra quân hàm thiếu tá này của anh hôm đó, vẫn do tôi mang lên cho anh.”
Tần Cường nhỏ giọng nói: “Đúng vậy!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Anh giải thích xem, vì sao thuốc lá và rượu cung cấp riêng cho quân đội lại sẽ lưu lạc ra ngoài, sao lại rơi xuống tay anh ta?”
Tần Cường cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi quen biết Ngưu Đỉnh Thiên đã nhiều năm, trước đó không lâu anh ta nói nhà mình đang muốn làm rượu, hơn nữa còn chiêu đãi mấy vị khách quyền quý.”
“Chính anh ta buôn bán thuốc lá và rượu, nhưng anh ta cảm thấy thuốc lá và rượu bình thường mà đãi khách, không có mặt mũi gì.”
“Nên anh ta liên lạc với tôi, mời tôi lấy một chút thuốc lá và rượu cung cấp chuyên dụng cho quân đội cho
anh ta, để anh ta có mặt mũi ở tiệc rượu hoá trang.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Anh lấy thuốc lá và rượu thay anh ta mấy lần?”
Tần Cường cuống quít nói: “Chỉ một lần này!”
Trần Ninh: “Thật sự, tôi sẽ phái người kiểm tra. Nếu tra được anh nói dối, anh biết hậu quả đấy.”
Tần Cường ngẩng đầu: “Báo cáo thủ trưởng, thật sự chỉ có một lần, tôi không dám nói dối.”
Trần Ninh đối mặt Tần Cường hai giây rồi tin lời đối phương.
Nói dối hay không, Trần Ninh vẫn có thể dễ dàng nhận ra từ ánh mắt của một người.
Trần Ninh lại hỏi: “Anh thu bao nhiêu tiền trà nước của anh ta?”
Tần Cường cuống quít nói: “Tôi chỉ giúp anh ta do là bạn bè thôi, không nhận một xu nào cả, thủ trưởng, anh có thề sai người đi kiểm tra.”
Trần Ninh hừ lạnh: “Tôi sẽ điều tra!
“Anh đích thân chuyển vật tư trong quân đội ra ngoài, còn tự tiện dẫn thuộc hạ rời khỏi doanh trại, r mặt gây sự thay bạn bè, những việc này anh không thể phủ nhận chứ?”
Tần Cường và các thuộc hạ của anh ta đều cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chúng tôi biết sai rồi!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nước có quốc pháp, quân có quân quy, biết sai mà có thể xem như không có gì xảy ra, vậy cũng không cần quân quy.
“Anh quay về chủ động thẳng thắn nhận sai với cấp trên, tiếp nhận xử phạt!”
Đám người Tần Cường đồng thanh nói: “Vâng, thủ trưởng!”
Sau khi Trần Ninh biết chẳng qua việc vật tư trong quân đội tuồn ra xã hội lần này là việc ngẫu nhiên, tâm trạng nặng nề của anh cũng đỡ đi rất nhiều.
Dù sao, anh làm thiếu soái, không muốn thấy nhất là việc quân đội có
tiêu cực.
Lúc này anh lại nhìn về phía Tù Ngưu, lạnh lùng nói: “Lúc nãy anh nói muốn tôi quỳ xuống à?”
Ầm!
Tù Ngưu nghe Trần Ninh nói vậy, cả người giật mình, sợ tới mức quỳ xuống ngay tại chỗ.
Gã đổ mồ hôi đầy đầu, run giọng nói: “Thù trưởng, tôi sai rồi, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ với tiểu nhân đi!
“Bình thường tiểu nhân cũng sĩ diện, chứ thật sự chưa làm việc tội ác tày trời gì cả!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Anh còn dám làm chuyện bắt người trên phố, còn nói chưa làm chuyện xấu à?”
Tù Ngưu nghe vậy thì run bần bật, nói không ra lời.
Trần Ninh hừ lạnh: “Có vẻ anh rất có tiền, thuốc lá và rượu trên thị trường quý bao nhiêu mà anh còn chướng mắt, thấy không có mặt mũi dùng chúng để đãi khách?”
“Còn bướng bỉnh phải trái quy định, sờ mó tới vật tư cung cấp đặc biệt cho quân đội!”
“Nếu anh sĩ diện như thế, vậy tôi ra lệnh cưỡng chế anh lấy một trăm triệu, quyên góp cho thành phố Trung Hải để cải thiện cơ sở vật chất của thành phố, cũng để anh lấy danh nghĩa của mình.”
“Không thành vấn đề chứ?”
Một trăm triệu!
Tù Ngưu không nhịn được mà cảm thấy thịt đau, cả nhà gã có vài tỷ, nhưng vốn lưu động cũng chỉ khoảng một trăm triệu.
Hiến một trăm triệu, chắc chắn sẽ khiến gã thua lỗ lớn.
Gã khóc không ra nước mắt nhưng không dám từ chối, vẻ mặt đưa đám mà nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề…”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Đây là anh làm việc thiện, anh còn có thể kiếm tiếng thơm, không phải chuyện xấu, vui lên đi.
“Còn chuyện này anh đừng có giở trò, nếu trong vòng hai ngày, anh không quyên tiền, về sau cũng đừng mơ tiếp tục buôn bán thuốc lá và rượu ở tỉnh Giang Nam.”
Tù Ngưu nặn ra một nụ cười còn gớm hơn cả khóc: “Vâng vâng vâng, tiểu nhân biết.”
Trần Ninh phất tay: “Giải tán đi!”
Tần Cường, Tù Ngưu và các thuộc hạ của chúng, đồng loạt vội vàng bỏ đi.
Ngay cả chiếc xe bị đâm của Tù Ngưu kia cũng khởi động đi mất.
Hai người Tần Hạo và Tần Triều Ca nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt phức tạp, có cảm ơn, có bất ngờ, có sùng bái, còn có tò mò…
Nhất là Tần Triều Ca, cô ta không kìm được mà tò mò nghĩ: rốt cuộc thì anh Trần có thân phận gì, mà ngay cả thiếu tá cũng phải gọi anh là thủ trưởng, thật quá lợi hại.
- -----------------