10 giờ đêm!
Tại khoa nội trú của bệnh viện nhân dân Trung Hải, trên hành lang lối vào phòng chăm sóc đặc biệt Lý Tử Minh khổ sở quỳ trên mặt đất. Bên cạnh có vài cảnh sát vệ đang canh gác.
Lúc này mấy cảnh sát bị thương nặng vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Một nhóm người nhà của các nhân viên cảnh sát đang tức giận vây quanh Lý Tử Minh đang quỳ trên mặt đất, hết người này đến người khác hung hăng chỉ trích Lý Tử Minh.
Một người thậm chí quá kích động đến mức liên tục tát Lý Tử Minh hoặc đá vào chân Lý Tử Minh.
Những cảnh cảnh vệ xung quanh đương nhiên giả vờ như không nhìn thấy chuyện này.
Họ không có chút hảo cảm nào với người đã sai thủ hạ hành hung cảnh sát là Lý Tử Minh.
Trong lòng Lý Tử Minh thực sự đang vô cùng hận!
Từ nhỏ hắn ta đã là công tử được vạn người tung hô, nào đã từng bị dày vò như ngày hôm nay?
Trong lòng hắn ta đang vô cùng oán hận người nhà của những người bị thương trước mặt mình, lại càng thù hận Trần Ninh hơn.
Hắn cúi đầu nghiền răng nghiền lợi, trong lòng thầm kìm nén hận ý, hắn muốn chờ người nhà tới cứu hắn, đó chính là thời điểm để hắn báo thù.
Đúng vào lúc này, có tiếng bước chân nhanh chóng và ồn ào ở hành lang xa truyền tới.
Hóa ra là Lý Tín Hùng đến cùng với Chu Yểm, Cùng Kỳ và một nhóm Huyền Y Lý Phiệt.
“Chú hai!”
Khi Lý Tử Minh nhìn thấy Lý Tín Hùng, hắn ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng đến mức hô to lên.
Khi Lý Tín Hùng nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cháu trai mình, vẻ mặt của ông ta lập tức trở nên tức giận, điều này giống như ném mặt mũi của Lý Phiệt xuống đất mà chà đạp vậy!
Lý Tín Hùng tức giận nói: “Các người đang đúng là đang tìm chết!”
Một nhóm người nhà của những người bị thương kinh hãi nhìn Lý Tín Hùng.
Tám cảnh vệ phụ trách canh giữ xung quanh, đứng đầu là Lưu Đông nhìn thấy nhóm người Lý Tín Hùng thì lập tức dẫn theo một vài thành viên trong đội cảnh vệ tới chào hỏi: “Các người là ai và đến đây làm gì?”
Lý Tín Hùng lạnh lùng nói: “Muốn biết tôi đến đây làm gì, vậy các người phải quỳ xuống nghe tôi nói.”
“Chu Yểm, Cùng Kỳ, bắt tất cả bọn chúng quỳ xuống!”
Phía sau Lý Tín Hùng có hai người đàn ông vạm vỡ, một người hung hãn như sói, người còn lại mạnh mẽ như hổ. Chúng chính là hai siêu cao thủ của Lý Phiệt, Chu Yểm và Cùng Kỳ.
Chu Yêm và Cùng Kỳ nhếch mép cười xấu xa, cùng nhau lao vụt lên với tốc độ cực đại.
Lưu Đông sửng sốt, nhanh chóng rút súng nhắm vào Chu Yểm.
Chu Yểm không đợi Lưu Đông nhắm trúng mục tiêu đã lập tức nắm lấy cỗ tay của Lưu Đông, rắc một tiếng bẻ gãy cổ tay Lưu Đông.
Sau đó, hắn ta tung người lên, rắc rắc hai tiếng đã đá gãy hai chân Lưu Đông.
Lưu Đông hét lên quỳ thụp xuống …
Lưu Đông và bảy đội viên của anh ấy không hề yếu.
Nhưng trước mặt Chu Yểm và Cùng Kỳ, họ căn bản không hề có thể có chút phản kháng nào.
Bởi vì Chu Yêm và Cùng Kỳ quá nhanh và quá mạnh, trên mọi phương điện đều có thể nghiền nát họ.
Trong nháy mắt, Lưu Đông cùng bảy đồng đội đều bị đá gãy chân, quỳ rạp trên mặt đất, binh khí đều bị tước đoạt.
Khi Chu Yểm và Cùng Kỳ đối phó với các sĩ quan cảnh sát đặc nhiệm của Lưu Đông, huyền y vệ của Lý Phiệt cũng không hề nhàn rỗi.
Huyền y vệ phóng ra như một bầy sói, vồ lầy những người thân của những người bị thương xung quanh, đánh gãy chân của tất cả những người này, tiếng la hét vang lên khắp nơi, mùi máu tanh nồng tràn ngập không khí…
Một lúc sau, tất cả mọi người tại hiện trường đều đã bị đánh gãy chân, quỳ xuống trước mặt Lý Tín Hùng.
Lý Tín Hùng ra lệnh cho người đỡ Lý Tử Minh dậy, cười nói: “Cháu hai, cháu thấy chú trả thù cho cháu như vậy, cháu đã bớt giận chưa?”
Lý Tử Minh tức giận nói: “Còn chưa đủ, cháu muốn giết cả nhà Trần Ninh!”
Lý Tín Hùng gật đầu: “Được rồi, chúng ta cùng nhau đi giải cứu em ba của cháu, sau đó tiện thể tiêu diệt cả nhà Trần Ninh.”
Lý Tử Minh sững sờ khi nghe thấy vậy: “Em ba còn chưa trở về phương bắc sao?”
Lý Tín Hùng lắc đầu: “Cảnh sát thành phố Trung Hải đã yêu cầu chuyến bay bay quay trở lại. Em ba của cháu đã bay một vòng trên bầu trời rồi cuối cùng lại bị bắt lại.”
“Hiện tại thằng bé đang bị tạm giữ trong trại tạm giam!”
Lý Tử Minh vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Trước tiên chúng ta đi cứu em ba, sau đó hãy tính số với Trần Ninh.”
Lý Tín Hùng và nhóm người của ông ta ngay lập tức đến trại giam thành phó Trung Hải.
Trần Ninh hiếm khi có hứng thú đi ăn thịt nướng và uống rượu trên phố với Điển Chử, Đổng Thiên Bảo, Cuồng Phong, Nộ Lãng và Bát Hỗ Vệ.
Đột nhiên, Trần Ninh nhận được một cuộc gọi từ Vương Trí Hành.
Vương Trí Hành hoảng sợ nói: “Trần tiên sinh, chuyện lớn không hay rồi.”
Trần Ninh nhíu mày: “Lại xảy ra chuyện gì?”
Vương Trí Hành nói: “Lý Tín Hùng, nhị lão gia của Lý Phiệt đã đưa một nhóm thủ hạ đến bệnh viện đưa Lý Tử Minh đi. Ông ta còn đánh bị thương các cảnh vệ phụ trách canh giữ ở đó và người thân của những người bị thương. “
“Sau đó bọn chúng lại đến trại giam, đánh bị thương những người trong trại giam cướp lấy Lý Tử Dương mang đi.”
Minh và Lý Tử Dương ngồi trên xe lăn.
Lý Tín Hùng lạnh lùng nhìn Trần Ninh: “Anh chính là Trần Ninh đã gây sự với Lý Phiệt chúng tôi đúng không?”
Trần Ninh thờ ơ nói: “Tôi vốn định tìm mấy người, không ngờ mấy người lại tự mình tìm tới.”
Lý Tín Hùng nhìn chằm chằm Trần Ninh cười lạnh nói: “Tốt lắm, từ giờ trở đi, đã đến lúc anh phải trả giá đắt cho hành vi ngu ngốc của mình.”
Vừa nói ông ta vừa nhìn những thực khách của quán ăn đêm và chủ quán ăn đêm, lạnh lùng nói: “Tôi cho đám người không liên quan một phút để biến khỏi đây. Sau một phút, tất cả những người ở lại đây sẽ phải chết.”
Cạch!
Chủ quán, người phục vụ và thực khách của quán ăn đêm lập tức bỏ chạy.
Chẳng bao lâu, ngoài Lý Tín Hùng và những người khác, chỉ còn lại Trần Ninh và nhóm của anh.
Lý Tử Minh chỉ vào Trần Ninh rồi nói với Lý Tín Hùng: “Chú hai, trực tiếp giết những người khác. Tên này giữ lại cho cháu để cháu hành hạ hắn ta từ từ.”
Lý Tín Hùng gật đầu và nói: “Chu Yểm, Cùng Kỳ, huyền y vệ nghe lệnh. Ngoại trừ Trần Ninh, tất cả những người khác đều phải giết chết.”
Chu Yểm, Cùng Kỳ, và hai trăm huyền y vệ đồng thanh: “Tuân lệnh!”
Chu Yểm và Cùng Kỳ cười gần bắt đầu động tay động chân, nhìn chằm chằm vào những người đàn ông bên cạnh Trần Ninh, chuẩn bị đại khai sát giới.
Hai trăm huyện y vệ cũng đăng đăng sát khi rút kiêm ra.
Trần Ninh lúc này mới nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn về phía Điển Chử, Đồng Thiên Bảo, Cuồng Phong, Nộ Lãng và Bát Hỗ Vệ nhẹ giọng nói: “Ba ngàn lính Nam có thể nuốt chửng quân Ngô, đêm nay tôi muốn xem xem mười hai người các anh có thể giết hơn 200 người của Lý Phiệt hay không? “
Điển Chử và những người còn lại nhìn nhau, sau đó họ đều bật cười.
Điển Chử ngạo nghễ và khô khan nói: “Thiếu gia, chúng tôi còn chưa coi mấy tên lưu manh này ra gì!”
Lý Tín Hùng và những người khác mở to mắt khi nghe thấy vậy, Trần Ninh kiêu ngạo thì thôi đi, đến cả đám thủ hạ của Trần Ninh cũng điên cuồng đến mức đó, vậy mà dám coi bọn chúng chỉ là một đám lưu manh ô hợp sao?
Lý Tín Hùng tức giận hét lên: “Động thủ, giết hết bọn chúng!”
- -----------------