Chiến Long Vô Song

Chương 434: Chương 434: Binh Vương Thách Đấu Chiến Thần




Cuộc thi tìm ra binh vương!

Chỉ các sĩ quan và binh lính dưới cấp tướng mới được tham gial Tổng cộng hơn một chục chiến binh át chủ bài đã tham gia cuộc thi tìm ra binh vương ở quân đoàn phía Tây này. Cuối cùng, một viên đại tá tên là Chiến Dã đã đánh bại các anh hùng khác, xuất một chiêu uy lực dành được danh hiệu binh vương của quân khu phía Tây.

“Xin chúc mừng Đại tá Chiến Dã đã giành được danh hiệu binh vương của quân đoàn phía Tây, mời thiếu soái trao huy Chương cho Đại tá Chiến Dã!”

Hiện tường lập tức vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.

Triệu Nhược Long, nhóm tướng lĩnh của ông ta và hàng chục ngàn binh lính từ phía Tây đang võ tay hoan hô Chiến Dã.

Một lính canh trao huân Chương cho Trần Ninh một cách trân trọng rồi mời Trần Ninh, người đứng đầu quân khu Bắc Cảnh trao tặng huân Chương cho vị đại tá Chiến Dã đó như một dấu hiệu khích lệ.

Đương nhiên, Trần Ninh sẽ không từ chối loại cảm hứng trong quân này.

Anh cầm chiếc huy Chương lên mỉm cười chuẩn bị đeo lên cỗ Chiến Dã.

Tuy nhiên, Chiến Dã ngay lập tức đứng nghiêm rồi chào: “Báo cáo, các vị trưởng quan, tôi có thể sử dụng huy Chương binh vương quân khu phía Tây này để đổi lấy một thứ không?”

Trần Ninh cười nói: “Huy Chương là huy Chương, là một loại vinh dự, không thể dùng đề đổi lấy bát cứ thứ gì.”

“Tuy nhiên, tôi rất tò mò, anh muốn sử dụng huy Chương quân vương này để đổi lấy thứ gì?”

Mọi người tại hiện trường cùng nhau nhìn Chiến Dã.

Chiến Dã ngắng cao đầu, mắt nhìn thẳng, lớn tiếng nói: “Tôi vẫn luôn rất ngưỡng mộ Chiến Thần. Hy vọng lớn nhất của tôi là có thể có một ngày có thể được giao đấu với Chiến thần.”

“Tôi hy vọng có thể dùng huy Chương binh vương này để đồi lấy cơ hội được thủ trưởng chỉ giáo.”

Chiến Dã vừa nói xong, toàn bộ khán giả đã bị sốc ngay lập tức.

Binh vương muốn so tài với Trần Ninh, chiến thần!

Triệu Nhược Long giả bộ khó chịu, là người đầu tiên lớn tiếng khiển trách: “Vớ vẫn, Chiến Dã anh có thân phận gì mà dám thách thức thiếu soái, anh muốn dĩ hạ phạm thượng sao?”

Chiến Dã đứng thẳng như lao, lớn tiếng đáp: “Báo cáo tướng quân, Chiến Dã không dĩ hạ phạm thượng, chỉ muốn được chiến thần chỉ giáo!”

Triệu Nhược Long tức giận nói: “Anh là binh vương rồi mà còn muốn ra tay với Chiến Thần. Chiết tiệt, anh muốn trở thành Chiến Thần sao?”

Chiến Dã không quan tâm, vẫn lớn tiếng nói: “Quân tử không muốn làm tướng quân thì không phải là quân tử, quân nhân không muốn làm chiến thần thì không phải là quân nhân tốt.” “

Triệu Nhược Long rút súng giận dữ chửi mắng: “Tên nhóc này phản rồi, tôi sẽ bắn chết hắn!”

“Triệu tướng quân chờ một chút!”

Trần Ninh hơi nhếch khóe miệng lên, tiến lên ngăn cản Triệu Nhược Long.

Trần Ninh nói nhỏ bên tai Triệu Nhược Long: “Lão Triệu, ông và binh vương của ông khiến tôi rửa mắt đó, biểu hiện của ông hiện tại quá phô trương rồi!”

Triệu Nhược Long mở to mắt khi nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia xấu hỗ.

Trần Ninh quay đầu lại, nhìn Chiến Dã cười khẽ: “Nói rất hay, quân nhân không muốn trở thành chiến thần thì không phải quân nhân tốt.”

Nghe vây, hai mắt Chiến Dã sáng lên, anh ta chờ mong hỏi: “Không biết thuộc hạ có diễm phúc nhận được sự chỉ giáo của thiếu soái không?”

Trần Ninh cười nói: “Có!”

“Anh là đại tá, là binh vương, vậy tôi cũng chọn một binh vương cấp đại tá ra cọ xát với anh.”

“Nếu như anh có thể thắng, vậy tôi sẽ cùng anh đánh hai chiêu!”

Nghe vậy, hai mắt Triệu Nhược Long sáng lên!

Hàng vạn binh sĩ quân khi phía Tây có mặt tại hiện trường ầm ầm cỗ vũ.

Đã rất lâu rồi quân đội lãnh thổ phía tây và quân đội lãnh thổ phía bắc đã cạnh tranh với nhau, ai cũng không phục ai.

Tuy nhiên, giữa hai bên luôn không có sự cạnh tranh chính thức nên mọi người đều háo hức khi nghe thấy sẽ được so tài với nhau.

Dù sao thì là lạc đà hay là ngựa thì chỉ cần đứng ra ra chiêu là biết!

Chiến Dã nghe nói chỉ cần đánh bại một binh vương ở quân khu phía Bắc thì sẽ có cơ hội khiêu chiến Trần Ninh, trong lòng tràn đầy hưng phấn.

Nếu anh ta có thể đánh bại binh vương ở quân khu phía Bắc và sau đó là Trần Ninh, thì anh ta không chỉ chiến đấu vì chiến sĩ quân khu phía Tây, mà còn sẽ nỗi tiếng khắp thế giới!

Anh ta cao hứng, hưng phấn nói: “Được, không biết binh vương ở quân khu phía Bắc do thiếu soái phái tới giao đấu với tôi là ai?”

Trần Ninh cười nhẹ kêu một tiếng: “Điển Chử!”

Điễn Chử mặc quân phục đại tá sải bước đi ra, nghiêm nghị nói: “Có Thuộc hại”

Trần Ninh cười nói: “Anh và vị đại tá này sẽ giao đấu. Hãy nhớ, chỉ là giao đấu dựa trên tình bằng hữu một hai ván. Đừng làm tốn thương đại tá Chiến Dã.”

Điển Chử liếc nhìn Chiến Dã, nghiêm túc gật đầu: “Vâng, thiếu soái!”

Hàng vạn binh lính quân khu phía Tây nhìn nhau.

Chiến Dã lập tức khó chịu, đều là binh vương, tại sao thiếu soái lại nói rằng Điển Chử có thể làm bị thương anh ta? Điều này rõ ràng có nghĩa là anh ta kém hơn Điển Chử!

Thật không thể chịu nồi!

Chiến Dã bừng bừng tức giận cùng Điển Chử bước tới trường thi đấu, sẵn sàng tranh tài.

Triệu Nhược Long lộ ra vẻ hứng thú, Trần Ninh nhìn thấu ý đồ của ông ta, nhưng vẫn cho Chiến Dã cơ hội. Có vẻ như Trần Ninh và những người lính của quân đội phương Bắc cũng muốn chứng tỏ sức mạnh của mình trước quân đội phương Tây!

Chiến Dã chuẩn bị ra chiêu, híp mắt: “Tới!”

Điển Chử không khách sáo: “Được!”

Vừa nói xong, Điển Chử đã sải bước về phía trước và tung một cú đấm về phía Chiến Dã.

Chiến Dã cũng tung ra một cú đấm, anh ta chuẩn bị thực hiện một cú đấm trực diện với Điển Chử để thử sức mạnh từ nắm đắm của Điễn Chử.

Bịch!

Hai nắm đắm va vào nhaul Cánh tay Chiến Dã có chút tê dại, anh ta kinh ngạc trong lòng: Tại sao nắm đấm của tên này lại có sức mạnh bùng nỗ như vậy?

Điển Chử vừa giao đấu một nắm đắm tay thì chân đã lập tức tung đòn tấn công như vũ bão.

Cao thủ giao đấu căn bản không đánh quá nửa ngày, kết quả thường sẽ biết ngay lập tức.

Điển Chử giơ chân nhắc tay đều là phong cách chiến đấu điển hình của quân đội, những chiêu thức của anh ấy là đều là chiêu chết người.

Chẳng máy chốc, mấy quả đấm mạnh mẽ của anh ấy đã phá tan hàng phòng thủ của Chiến Dã, sau đó chân tung một cước đá vào ngực Chiến Dã.

Chiến Dã bị Điển Chử đá bay bảy tám mét, chật vật đứng lên, không nhịn được nôn ra một ngụm máu.

Sau khi nôn ra máu, cảm giác tức ngực khó chịu biến mắt và hô hấp cũng trở nên dễ dàng hon rất nhiều.

Mặc dù không can tâm, nhưng anh ta đã bị thương nên không thể chiến đấu được nữa, uất ức nói: “Tôi thua!”

Hàng vạn binh lính phương Tây náo động!

Binh vương quân đoàn phía Tây mà họ vừa chọn được đã bị đánh bại bởi Binh vương quân đoàn phía Bắc là Điển Chử, điều này thật quá xấu hỏi!

Tần Lĩnh mặc quân phục thiếu tướng, thuộc ngũ hỗ tướng trong quân đoàn phía Tây vẻ mặt bình thản bước ra, trầm giọng nói: “Điển Chử, tôi sẽ giao đấu với anh.”

Lời vừa nói xong, Thất Sát bên cạnh Trần Ninh cũng sải bước đi ra ngoài.

Thất Sát cũng mặc quân phục thiếu tướng, lạnh lùng nói: “Đừng, quân đấu với quân, tướng đấu với tướng, Tần tướng quân nếu muốn tìm đối thủ, thì tôi sẽ cùng anh luyện tập.”

Tần Lĩnh nhìn thấy Điển Chử đánh bại Chiến Dã nên nóng lòng muốn lấy lại mặt mũi cho quân đoàn phía Tây!

Anh ta thấy Thất Sát muốn giao đấu với mình thì bèn cười lạnh: “Vậy vừa hay, miễn lại nói tôi bắt nạt người nhỏ.”

Thất Sát lại nói: “Tôi chỉ là sợ anh thua người nhỏ lại càng xấu hổ!”

Nếu nói Chiến Dã và Điển Chử vừa rồi giao đấu vẫn còn duy trì lễ nghi cơ bản.

Thì bây giờ Tần Lĩnh và Thất Sát đã không hề nễ mặt nhau, xé rách mặt tranh giành hơn thua!

Tại hiện trường, không khí tranh tài giữa quân đội lãnh thổ phía Tây và quân đội phương Bắc càng căng thẳng và gay cần.

Tần Lĩnh móc ngón tay: “Tới đánh!”

Thất sát nói: “Được!”

Bùm!

Sàn đá cẩm thạch cực kỳ cứng rắn dưới chân của Thất Sát ngay lập tức nứt ra.

Cả người Thất Sát giống như một viên đạn đại bác bắn về phía Tần Lĩnh.

Tần Lĩnh nheo mắt lại, không dám lơ là, bay lên như hổ, thân hình biến thành một cái bóng vụt lên đối mặt với Thất Sát.

Bịch!

Nắm đắm của hai người va vào nhau rồi tách ra ngay lập tức.

Tần Lĩnh cười lạnh: “Ò, Thất Sát được mệnh danh là Đấu Thiên Vương chẳng qua cũng chỉ như vậy!”

Khóe miệng Thất Sát nhéch lên giễu cọt: “Vậy sao?”

VùI Thất Sát một lần nữa lao về phía Tần Lĩnh, tung một cú đá mạnh mẽ bổ về phía Tần Lĩnh.

Cú đá này nhanh như chớp.

Tần Lĩnh nhanh chóng dùng cánh tay giơ lên chống lại!

Bịch!

Cước này của Thất Sát khiến Tần Lĩnh bị đánh lùi ra xa vài mát.

Tần Lĩnh cố gắng áp chế máu huyết sôi sục trong lồng ngực, vẻ mặt kinh ngạc, cũng rất phiền muộn, tự hỏi làm sao tốc độ và sức mạnh của Thát Sát lại tăng gấp đôi?

Còn có đây mới là sức mạnh thực sự của Thất Sát sao!

Ngay lúc Tần Lĩnh còn đang kinh ngạc, Thất Sát đã biến thành một cái bóng lao vụt tới.

Thất Sát ngay lập tức tung ra một đòn tấn công giống như gió giật, đấm và đá vào vai và cùi chỏ, đòn thế cực mạnh.

Tần Lĩnh giống như một chiếc thuyền nhỏ trong cơn gió dữ dội và sóng thần, cố gắng chống đỡ được một lúc thì bị mấy cước mạnh mẽ của Thất Sát phá vòng phòng ngự, một cú đấm trúng ngực của Tần Lĩnh.

Tần Lĩnh hự một tiếng rồi lùi lại sáu bảy bước, khóe miệng chảy máu.

Tần Lĩnh vẫn không phục, còn muốn tiếp tục chiến đấu mặc dù bị thương.

Nhưng Triệu Nhược Long đã hét lên: “Tần Lĩnh, đủ rồi, cậu đã thua rồi.”

Nghe vậy, Tần Lĩnh cúi đầu uất ức không cam chịu nói: “Vâng, tướng quân!”

Triệu Nhược Long nhìn Trần Ninh: “Trần thiếu soái, thuộc hạ của anh thật là lợi hại!”

“Binh vương của anh đã đánh bại binh vương của tôi, còn hỗ tướng của anh lại đánh bại hỗ tướng của tôi. Anh xem phải xử lý thế nào?”

“Hay là thế này đi, hai chúng ta là chỉ huy, cũng giao đấu một trận đi!”

Trần Ninh lắc đầu: “Không được!”

Triệu Nhược Long mở to hai mắt: “Anh sợ sao?”

Trần Ninh gật đầu: “Tôi sợ ông mất mặt trước thuộc hạ của mình sẽ trách tôi.”

Triệu Nhược Long trợn to mắt: “Trần Ninh, có câu này của anh thì hôm nay tôi nhất định phải cùng anh đánh một trận, xem xem rốt cuộc ai thua ai thắng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.