Chiến Long Vô Song

Chương 106: Chương 106: Các Người Mua Nồi Sao?




Tống Sính Đình đang ở phòng bếp giúp đỡ, Mã Hiểu Lệ đang khâu vá áo sơ mi của Trần Ninh.

Trần Ninh thì ôm con gái, cùng con gái xem phim hoạt hình.

Ánh mắt Đồng Kha linh hoạt chuyển động hai cái, sau đó ung dung thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Trần Ninh, chăm chú nhìn chằm chằm Trần Ninh.

Bề ngoài sắc mặt Trần Ninh bình tĩnh, thực ra thì nội tâm đang cười khổ, anh biết Đồng Kha nhất định là có chút hoài nghi anh.

Anh giả bộ buồn bực quay đầu nhìn về Đồng Kha: “Em nhìn anh làm gì?”

Đồng Kha nháy nháy mắt, hạ thấp giọng tò mò hỏi: “Anh rẻ, anh nói thật với em, ngày hôm qua rốt cuộc có phải anh cứu em hay không?”

Đồng Kha nói xong, lập tức lại bổ sung: “Dẫu sao ngày hôm qua anh biết em đi câu lạc bộ Blue Sky, hơn nữa em vừa mới rồi ở cửa hàng 4s, phát hiện thân thủ anh cũng không tệ…”

Trần Ninh: “Em sẽ không cho rằng anh là người đàn ông ngày hôm qua thấy việc nghĩa hăng hái cứu em chứ?”

Đồng Kha hừ lạnh: “Anh thành thật khai báo, rốt cuộc có phải anh hay không?”

Trần Ninh cười nói: “Em họ, nếu như ngày hôm qua là anh cứu em, tại sao anh phải âm thầm ra đi?”

Đọc truyện tại đây.

“Để cho em cô gái xấu xí này cảm kích anh không tốt sao, tránh cho cô em xem thường anh!”

Đồng Kha nghe được lời này của Trần Ninh, có chút sững sốt.

Trong đầu cô nghĩ đúng nha, nếu như ngày hôm qua người đàn ông cứu cô là Trần Ninh, vậy Trần Ninh không có lý do cứu cô liền rời đi, dẫu sao cũng là người thân!

Nghĩ như vậy, phán đoán lúc đầu của cô, lại bắt đầu dao động.

Mặt cô đầy hoài nghi, cô cũng không chắc người hôm qua cứu cô, rốt cuộc có phải Trần Ninh hay không.

Vừa vặn lúc này, Tống Sính Đình đã bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, gọi mọi người nói: “Ăn cơm thôi!”

Trần Ninh lập tức liền ôm con gái đứng dậy, hướng phòng ăn đi tới, nói: “Ăn cơm, đói bụng chết rồi.”

Đồng Kha nhìn bóng lưng của Trần Ninh, thấp giọng hừ lạnh: Em nhất định sẽ tra rõ rốt cuộc có phải anh hay không.

Lúc ăn cơm tối, Trần Ninh và Tống Sính Đình một nhà nói chuyện, muốn đem công ty Ninh Đại thăng cấp thành tập đoàn Ninh Đại, thành lập một công ty con ngành y dược.

Nguy cơ của công ty Ninh Đại đã hoàn toàn giải trừ, hơn nữa gần đây công ty Ninh Đại đạt được 100 vạn đầu tư từ nhà giàu nhất họ Tiêu, còn nữa sau khi công ty đưa ra thị trường cũng đạt được một vòng tài trợ, bây giờ công ty Ninh Đại cũng không thiếu vốn.

Tống Sính Đình cũng định dao to búa lớn phát triển nghiệp vụ, nghe được đề nghị của Trần Ninh, cô cũng rất có hứng thú.

Có điều, cô lại nói công ty y dược nếu như không có thuốc tốt, rất khó có chỗ đứng vững chắc trên thị trường y dược.

Trần Ninh cười nói: “Cái này giao cho anh, anh phụ trách hạng mục tiến cử sản xuất thuốc, bảo đảm không chừng anh có thể nắm quyền sản xuất tiêu thụ thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan mới nhất của sở nghiên cứu Đồng Kha trong tay, đến lúc đó chúng ta liền phát tài.”

Cả nhà Tống Sính Đình một nhà mở to hai mắt, Đồng Kha thì không nhịn được cười lạnh đả kích nói: “Ha ha, anh thật là ý nghĩ hảo huyền. Bằng thực lực Ninh Đại hai người, là không thể nào có được quyền sản xuất tiêu thụ thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan.”

Cả nhà Tống Sính Đình cũng đều cảm thấy Trần Ninh có chút nghĩ nhiều, thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan, bắt kì ai cũng biết được giá trị thuốc này cao bao nhiêu.

Công ty Ninh Đại, ở Hoa Hạ không là cái gì, ở thế giới, lại không đáng nhắc tới.

Muốn có quyền sản xuất tiêu thụ thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan, chỉ sợ là thiên phương dạ đàm (”).

() Nghìn lẻ một đêm: Ý nói những chuyện hoang đường, khoác lác, không chân thực.

Trần Ninh lại tràn đầy tự tin, cười nói: “Sự tại nhân vi(*), nói không chừng anh có thể có được quyền sản xuất tiêu thụ thuốc vắc-xin nhé.”

() Yếu tố chủ quan của con người đóng vai trò quyết định.

Tống Sính Đình dĩ nhiên là không đả kích chồng mình, cô mỉm cười nói: “Vậy cũng tốt, trước em bắt tay chuẩn bị mở một công ty con, Trần Ninh anh thì phụ trách hạng mục tiến cử thuốc tốt, nếu như có thể được, chúng ta liền mở một công ty con sản xuất thuốc.”

Trần Ninh: “Được!”

Sau bữa cơm chiều, Trần Ninh một mình ra cửa.

Anh vừa lái chiếc Volkswagen Polo ra khỏi gara, liền phát hiện có người lén lút trốn sau một gốc cây trong sân.

Anh dừng xe lại, hạ cửa số xe xuống, tức giận nói: “Đồng Kha, anh đã thấy em rồi, không cần lén lút trốn.”

Lời anh vừa dứt, Đồng Kha liền mặt đầy tức giận từ phía sau cây đi ra, cô thẹn quá hóa giận nói: “Ai trốn, tự cho là đúng.”

Trần Ninh cười cười, từ chối cho ý kiến.

Anh biết Đồng Kha nhát định là nồi lên nghỉ ngờ với anh, muốn theo dõi anh, muốn xem xem có thể phát hiện chút đầu mối gì hay không? Anh cũng không vạch trần chút tâm tư kia của Đồng Kha, mà cười nói: “Lên xe đi, anh có chuyện muốn nhờ em giúp một tay.”

Đồng Kha nghe vậy có chút kinh ngạc, sau khi hơi do dự, cô mở của lên xe, ngồi xuống kế bên chỗ ngồi người lái.

Cô nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì, nếu như anh muốn em giúp anh liên lạc với giáo sư Giang, muốn em giúp anh có quyền sản xuất tiêu thụ thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan, vậy em giúp không được anh.”

Trần Ninh vừa lái xe ra cửa, vừa mỉm cười nói: “Yên tâm, chuyện thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan, chính anh sẽ giải quyết. Chuyện anh bảo em giúp một tay là chuyện khác, hơn nữa chuyện này là chuyện người nữ cũng có thể giúp anh.”

Trần Ninh nói xong, bỗng nhiên ý thức được lời này của anh hình như có chút mập mờ, dễ dàng gây nên sự hiểu lầm của người khác.

Quả nhiên, trên gương mặt Đồng Kha tươi cười đã có cảnh giác, ngạc nhiên nghỉ ngờ hỏi: “Anh nói giúp đỡ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Trần Ninh cười nói: “Qua hai ngày nữa là sinh nhật chị em, anh muốn mua sợi giây chuyền cho cô ấy làm quà sinh nhật, em kiểm định giúp anh.”

Đồng Kha nghe nói thì ra là chuyện này, miệng cô đồng ý.

Cô còn cố ý nhiệt tình nói: “Mua đồ trang sức làm quà sinh nhật cho chị em, chuyện này đơn giản. Em vừa hay có người bạn ở Trung Hải kinh doanh tiệm vàng bạc, đến chỗ anh ấy mua, còn có thể có ưu đãi. Nêu không, đến tiệm bạn em xem một chút?”

Trần Ninh chú ý tới trong mắt Đồng Kha kia đầy gian xảo, đoán được Đồng Kha có thể muốn chọc ghẹo anh.

Nhưng anh xem thường, chỉ hỏi tiệm vàng bạc của bạn Đồng Kha tên gọi là gì? Đồng Kha nói: “Chung Ái Nhất Sinh(*), ngay tại trên đại lộ Ngô Đồng.”

()Yêu em trọn đời Trần Ninh ồ một tiếng, liền hướng đại lộ Ngô Đồng lái đi, rõ ràng cho thấy định đi cửa hàng trang sức thông thường của Đồng Kha xem trước.

Đồng Kha kinh ngạc nhìn Trần Ninh, cô sở dĩ đề nghị đi cửa hàng trang sức Chung Ái Nhất Sinh xem đồ trang sức, vì ngoài việc cô biết ông chủ trẻ tuổi của cửa hàng trang sức Chung Ái Nhất Sinh ra…

Còn có một nguyên nhân quan trọng là, đồ trang sức cửa hàng trang sức Chung Ái Nhất Sinh, đều vô cùng đắt tiền, người bình thường cũng không mua nỗi.

Đồng Kha cảm thấy Trần Ninh người này chỉ là kẻ ăn bám, nhất định không có tiền gì, cho nên mới đề nghị anh đến Chung Ái Nhất Sinh xem tráng sức.

Mục đích chính là muốn trêu chọc Trần Ninh, khiến Trần Ninh không mua nỗi đồ trang sức đắt giá mà lúng túng.

Nhưng cô không ngờ là, Trần Ninh lại không có bắt kỳ dị nghị, có phải anh không biết giá cả của cửa hàng trang sức Chung Ái Nhất Sinh hay không? Rất nhanh, Trần Ninh và Đồng Kha đến cửa hàng trang sức Chung Ái Nhát Sinh.

Cửa hàng trang sức sửa sang nguy nga lộng lẫy, giống như hoàng cung.

Bởi vì Trần Ninh cùng Đồng Kha là lái một chiếc Volkswagen Polo cũ kỹ, vì vậy bọn họ đi vào nửa ngày, mới có một nhân viên tên bán hàng tên Hoàng Ly, không tình nguyện tới, hỏi bọn họ muốn xem cái gì? Đồng Kha: “Chúng tôi muốn xem dây chuyền!”

Hoàng Ly không đếm xỉa tới chỉ chỉ tủ trưng bày bên cạnh: “Nơi này đều có, hai người xem trước đi, muốn mua thì gọi tôi.”

Đồng Kha nhìn lướt qua dây chuyền trong tủ trưng bày, đều là kiểu cũ rất thông thường, vì vậy gọi Hoàng Ly muốn rời khỏi lại: “Xin chờ chút, còn có dây chuyền khá hơn một chút không?”

Hoàng Ly thấy Trần Ninh và Đồng Kha nhìn chiếc Volkswagen Polo cũ kỹ, nhất định hai người là tiểu tình nhân không tiền.

Cô cũng không muốn tiếp đãi Trần Ninh và Đồng Kha, vốn muốn cho Trần Ninh và Đồng Kha tự xem, không ngờ Đồng Kha lại còn hỏi có loại tốt hơn hay không? Nhất thời sắc mặt Hoàng Ly trầm xuống, mang Trần Ninh và Đồng Kha đi tới trước tủ gian trưng bày của cửa hàng trang sức bọn họ, chỉ vào một sợi dây chuyền kim cương màu hồng, châm chọc nói: “Các người thấy sợi dây chuyền kim cương màu hồng này như thế nào, giá tiền là 100 triệu. Có đủ tốt hay không, nhưng các người mua nỗi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.