Chiến Long Vô Song

Chương 559: Chương 559: Chỉ cần một cuộc điện thoại cũng có thể biến anh thành kẻ nghèo nàn




Khâu Phú Hồng nghĩ thé liền cầm ly rượu lên, đi về phía Tống SÍnh Đình, cười híp mắt nói: “Cô Tống, xin chào!”

Tống Sinh Đình mỉm cười nói: “Ngài Khâu, xin chào! Cám ơn anh có thể đưa con anh đến dự sinh nhật con gái tôi!”

Khâu Phú Hồng cười haha nói: “Giữa đứa nhỏ, cần nên liên lạc nhiều hơn, thân thiết hơn mới đúng!”

“Thật ra tôi cũng muốn liên lạc với cô Tống nhiều hơn, thân thiết hơn!”

Tống Sính Đình nghe thế hơi cau mày, cô loáng thoáng nhận ra được lời nói của Khâu Phú Hồng mang theo một tia mập mờ.

Khâu Phú Hồng lại cười híp mắt nói: “Dù sao tôi cũng là gia trưởng độc thân, cô Tống đây cũng là một người mẹ đơn thân. Chúng ta có thể hiểu rõ được những khó khăn của cô Tống, mọi người nên có nhiều nơi để trao đổi với nhau… “

Tống Sính Đình không nhịn được, ngắt lời nói: “Vị Khâu tiên sinh này chắc có chỗ chưa biết, tôi không phải là mẹ đơn thân!”

Khâu Phú Hồng nghe vậy liền sửng sót, hai năm trước khi lần đầu tiên anh ta đưa con mình đi mẫu giáo, khi lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tống Sính Đình, nghe được nhiều tiếng bàn tán Tống Sính Đình là mẹ đơn thân!

Làm sao chỉ một thời gian không gặp Tống Sính Đình đã không còn là mẹ đơn thân nữa?

Tống Sính Đình hướng về người đàn ông đang chơi cùng Tống Thanh Thanh cách đó không xa đưa tay ngoắc ngoắc, thản nhiên nói: “Chồng, anh đến đây một chút!”

Trần Ninh đi đến, mỉm cười nói: “Vợ, sao thế?”

Tống Sính Đình cười, giới thiệu TRần Ninh với Khâu Phú Hồng: “Khâu tiên sinh, người này là chồng tôi, cũng là cha ruột của con gái tôi, anh ấy tên Trần Ninh.”

Bồ ruột của Tống Thanh Thanh!

Khâu Phú Hồng đã nhớ ra rồi, trước kia anh ta cũng đã nghe nói, Tống Sính ĐÌnh là bị một tên say rượu cường bạo, trước khi lấy chồng đã có con và sinh ra Tống Thanh Thanh.

Trời ơi!

Mỹ nữ độc thân chủ tịch Tống Sính Đình cuối cùng lại chọn lựa gả cho tên khốn lúc đầu cường bạo cô.

Trái tim của Khâu Phú Hồng đang rỉ máu!

Anh ta ôm tia địch ý nhìn Trần Ninh, vô tình hữu ý nói: “Hóa ra là ngài Trần, không biết là ngài Trần bây giờ đang làm việc ở đâu?”

Trần Ninh nhìn Khâu Phú Hồng một cái, thản nhiên nói: “Tôi xuất ngũ về nhà làm việc, hiện tại không có việc làm!”

Khâu Phú Hồng càng lúc càng mắt cân bằng khi nghe lời Tống Sinh Bình lầy chồng không chỉ là một kẻ say xỉn, mà còn là một tên vô dụng không có công việc chỉ biết ăn bám!

Anh ta nhìn Trần Ninh, cười lạnh nói: “Haha, không có việc làm cũng chưa có công việc, dựa vào đàn bà, ăn bám đàn bà còn không biết xấu hổ nói ở nhà chờ việc làm, có mất mặt hay không chứ?”

Tống Sính ĐÌnh nghe vậy thì lo lắng, muốn giải thích cho Trần Ninh.

Nhưng Khâu Phú Hồng đã quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt biểu hiện vẻ đồng tình nói: “Cô Tống, cô vừa đẹp vưa có khí chất như vậy lại gả cho người chồng phế vật này. Quả là hoa lài cắm bãi phân trâu!”

Anh ta vừa nói vừa cười lạnh nhìn về phía Trần Ninh: “Tiểu tử, không phải tôi nói anh, nhưng anh là một người đàn ông có tay có chân lành lặn, mà lại dựa vào ăn bám đàn bà, anh không thấy mắt mặt sao?”

“Hơn nữa cô Tống ưu tú như vậy, anh xứng với người ta sao?”

“Anh nên thức thời một chút, nên li dị với cô Tống đi, đừng làm lỡ người ta!”

Trần Ninh nghe vậy khóe miệng hơi nhéch lên: “Tôi không xứng, thì ai xứng?”

Khâu Phú Hồng lập tức lớn tiếng nói: “Tôi!”

Anh ta nhìn về phía Tống Sính Đình, vẻ mặt nói: “Cô Tống, thật ra tôi mến mộ cô từ lâu lắm rồi!”

“Mặc dù tài sản của tôi không nhiều như cô, nhưng nói thế nào tôi cũng là ông chủ của một hãng chế biến lớn. CHúng ta là dân kinh doanh và có nhiều sở thích chung.”

“Tôi là bố đơn thân, cô trước kia cũng là mẹ đơn thân, cũng có chung ván đề tình cảm!”

“Nếu như cô Tống đồng ý li hôn với cậu ta để gả cho tôi, tôi đảm bảo sự nghiệp của chúng ta sẽ lên như mặt trời lên cao, sự nghiệp cũng sẽ càng ngày càng đỏ tươi!”

Vẻ mặt Tống Sính Đình đầy lúng túng!

Trần Ninh cười như không cười: “Ông chủ hãng chế biến lớn? Rất có tiền sao?”

Khâu Phúc Hồng đắc thắng giơ hai ngón tay lên: “Không nhiều, với giá trị thị trường là 200 triệu. Như vậy cũng tốt hơn so với người phế vật như anh!”

Trần Ninh gật đầu một cái, cầm điện thoại ra: “Trong vòng mười phút, tôi muốn Khâu Phú Hồng biến thành một tên nghèo rớt mồng tơi, một đồng cũng không có!”

Cái gì?

Khâu Phú Hồng trợn tròn hai mắt.

Bồng nhiên anh ta cười lạnh: “Haha, con mẹ nó, anh cho anh là ai chứ?”

“Trong vòng mười phút biến tôi thành một tên nghèo rớt mồng tơi? Nào nào nào! Ngược lại tôi muốn xem xem anh làm thế nào biến tôi thành một tên nghèo rớt mồng tơi!”

Không chỉ Tống Sính Đình thấy lúng túng!

Ngay cả những người khác có mặt xung quanh cũng đều trồ mắt nhìn nhau.

Thời gian trôi qua từng giây, chớp mắt liền mười máy phút.

Khâu Phú Hồng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đang muốn đắc ý với Trần Ninh đã đến giờ.

Nhưng ngay vào lúc này điện thoại của anh ta không ngừng vang lên.

Anh ta nhìn qua, là người phụ trách công xưởng của anh ta gọi điện tới.

Lòng anh ta không tự chủ được đột nhiên run lên, có một loại dự cảm bắt thường, vội vàng nhận điện thoại.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói nức nở của người phụ trách công xưởng: “Ông chủ, anh rốt cuộc đã đắc tội với nhân vật lớn nào rồi? Anh khiến cả công xưởng chúng ta vỡ nợ rồi!”

Àm!

Khâu Phú Hồng cảm thấy có một tia sét giữua trời quang!

Cả người anh ta đều ngây ngốc!

Một lúc sau anh ta mới ổn định hơi thở, nghi ngờ hét lớn: “Không thể nào! Công cưởng của tôi tự nhiên sao lại vỡ nợ? Cậu đùa tôi à?”

Vẻ mặt người phụ trách như đưa đám, nói: “Ông chủ, là thật!”

“Mới vừa rồi bên bộ phận ché biến gọi đến và nói rằng sau này sẽ không hợp tác với chúng ta nữa! Nhà máy chế biến của chúng ta sẽ không có hàng làm trong thời gian tới!”

“Tiếp sau đó, ngân hàng chúng ta vay tiền và chủ nợ của chúng ta đều gọi đến đòi tiền!”

“Công xưởng của chúng ta bây giờ sắp phá sản rồi! Nếu như phá sản, thì ông chủ còn phải hoàn gánh nợ!”

Gánh nợ thua lỗ?

Mười phút trước, Khâu Phú Hồng đang là ông chủ công xưởng tài sản hai trăm triệu tệ, nhưng bây giờ anh ta lại biến thành một tên gánh no!

Cả người anh ta không nhịn đuộc run rầy.

Giọng nói nức nở của người phụ trách công xưởng vẫn còn truyền qua điẹn thoại: “Ông chủ, con mẹ nó, anh rốt cuộc đã đắc tội với ai? Nhanh chóng đi xin lỗi người ta, nếu không chúng ta thật sự xong đời!”

Khâu Phú hồng nghe vậy, hoảng sợ nhìn về phía Trần Ninh.

Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do Trần Ninh gây ra?

Trần Ninh tuỳ tiện gọi một cuộc điện thoại thật sự có thể khiến anh ta biến thành một tên khó rách áo ôm?

Trời ơi, đây chính là một loại kỹ năng tuyệt vời!

Vẻ mặt của Khâu Phú Hồng lúc này nhìn Trần Ninh đã đầy kính sợ, anh ta mình run lẫy bẩy nói: “Ngài Trần, tôi… tôi sai rồi…”

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, vỗ vỗ vai Khâu Phú Hồng cười nói: “Tôi cũng chỉ đùa với anh một chút thôi, anh có thể đưua con trai đến dự sinh nhật của con gái tôi, tôi rất vui!”

“Nhưng phải chú ý đến thân phận của anh, đừng làm bất kì một vần đề nhỏ nào xảy ra”

“Nếu không, lầm sau tôi không phải nói đùa với các người nữa đâu.”

Khâu Phú Hồng nghe thé sợ hãi nhìn Trần Ninh.

Sau khi Trần Ninh nói rằng anh đang nói đùa, trong vòng vài phút, người phụ trách nhà máy của Khâu Phú Hồng lại gọi.

Giọng nói người phụ trách mừng rỡ như điên nói: “Ông chủ, mới vừa nãy ông chủ bên gia công vừa gọi lại nói chỉ đùa với chúng ta, sắp tới họ sẽ cho xưởng gia công của chúng ta làm việc, vậy chúng ta lại có việc.”

“Còn có ngân hàng và các chủ nợ cũng rối rít gọi điện thoại đến nói cúng ta không cần phải trả tiền trước, lúc này chỉ là đùa thôi!”

Cái gì?

Mình lại lân nữa từ một tên nghèo rớt mông tơi lại trở vê thành một ông chủ có hai trăm triệu?

Khâu Phú Hồng chấn động lần nữa nhìn về phía Trần Ninh, trong lòng nghi ngờ không dứt, chuyện này là do trùng hợp hay là do Trần Ninh gây ra?

Nếu như là Trần Ninh làm thì sức mạnh của Trần Ninh thật sự có nhiều điều đáng sợ!

Khâu Phú Hồng vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn Trần Ninh!

Anh ta đắn đo không xác định được, chuyện này là do Trần Ninh gây ra hay đều lad do ngẫu nhiên.

Lúc này, Tống Sính Đình thấy Khâu Phú Hồng đã bị giáo huấn, cô liền đứng ra hòa giải: “Chuyện này cứ cho qua như thế đi!”

Khâu Phú Hồng nghe thấy những lời này của Tống Sính Đình, anh ta nhìn Tống Sính Đình hào hoa tuyệt thé, trong lòng chợt động: Chẳng lẽ là cô Tống làm?

Tống Sính Đinhg là chủ tịch tập đoàn Ninh Đại, tài sản của Tống Sính Đình lên đến máy trăm tỉ, quen biết vô số chủ tịch tập đoàn khác.

Nếu như Tống Sính Đình thật sự muốn anh ta phá sản thì thật sự chỉ là chuyện cỏn con!

Hơn nữa,suy cho cùng Trần Ninh bây giờ cũng là chồng của Tống Sính Đình, là lí do Tống Sính Đình bảo vệ tôn nghiêm cho chồng mình.

Khâu Phú Hồng càng nghĩ càng thấy ý nghĩ của mình quá đúng, người vừa mới ra tay dạy dỗ anh ta chắc chắc là Tống Sính Đình, tiểu tử Trần Ninh này chẳng qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.

Sau khi nghĩ thông suốt, long anh ta càng thêm tức giận!

Nếu như anh ta có thể theo đuổi Tống Sính Đình thì tốt rồi, người đẹp có tướng mạo hơn người, tài năng vô song nàyg chắc chắn sẽ là của anh ta!

Có điều!

Trải qua giáo huấn vừa rồi anh ta cũng đã không dám vô lễ với Trần Ninh nữa, rất sợ như vậy lần nữa sẽ chọc giận đến Tống Sính Đình.

Trong lòng anh ta vô cùng hối tiếc, lòng nghĩ nếu như có cơ hội để anh ta có thể thể hiện bản lĩnh trước mặt Tống Sinh ĐÌnh một lần, để cho Tống SÍnh Đình nhìn thấy oai phong của anh ta thì tốt rồi. Rất có khả năng Tống SÍnh Đình sẽ thay đổi cách nhìn về anh ta, thậm chí còn ôm anh ta vào lòng.

Vào lúc anh ta còn đang nghĩ như thế, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta đạp ra một cái ầm.

Động tính lớn như vậy khiến tất cả những người có trong phòng này cũng giật bắn mình.

Tiếp sau đó!

Liền nhìn thấy máy người đàn ông sắc mặt bình tĩnh đi vào!

Người đàn ông đi đầu mặc một bộ âu phục là một người đàn ông trung niên với cái đầu bằng phẳng.

Ông ta nheo mắt nhìn xung quanh một lượt nói: “Ai là Trần Ninh và Tống Sính Đình, cậu chủ nhà chúng tôi muốn gặp hai người, cút ra đây đi với chúng tôi!”

Toàn bộ người có mặt ở đó nghe vậy, sắc mặt cũng hơi thay đổi.

Mọi người đều có thể nhìn ra được đám người đầu bằng này thế lực hung hãn, lại đến vì Trần Ning và Tống Sính Đình, như vậy thì tống Sính Đình và Trần Ninh gặp nguy hiểm rồi.

Mọi người cũng không nhịn đươc nhìn về phía Trần Ninh và Tống SÍnh Đình!

Mà Khâu Phú Hồng ánh mắt sáng lên, anh ta kích đồng trong lòng, lại có người đến tìm Tống Sính Đình gây chuyện, vẫn là cho anh ta một cơ hội thể hiện mà!

Trước đây anh ta cũng đã từng làm lính trinh sát trong quân đội vài năm, mặc dù giải ngũ đã nhiều năm nhưng thân thủ cũng không tệ lắm, đánh tám mười tên đối thủ này cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, ông chủ của Mộng Huyễn KTV này là anh em với anh ta, người ta đánh nhau ở chỗ này, ông chủ Mộng Huyễn KTV chắc chắc sẽ đưa người đến giúp anh ta.

Lúc này anh ta cũng đã khong nhịn được nghĩ, anh ta muốn thể hiện mình cứu Tống Sính Đình, cái nhìn của tống Sính Đình sẽ hướng về anh ta rồi!

Tên đầu bằng tháy mọi người có mặt ở đây đều nhìn về tống Sính Đình và Trần Ninh, hơn nữa nhìn dáng vẻ động lòng người của Tống Sính Đình liền đoán ra thân thận của hai người.

Ông ta lạnh lùng nhìn Tống Síng Đình và Trần Ninh, hờ hững nói: “Hai người các người đi với bon tao, hay là để bọn tao bắt đi?”

Trần Ninh và Tống Sính Đình vẫn không nói gì.

Khâu Phú Hồng bên cạnh đã đứng ra, phẫn nộ hét lên: “Láo xược!”

“Tôi không quản các người là ai, cũng không quan tâm các người có xung đột gì. Nhưng mà có tôi ở đây đừng có ai hòng động đến cô Tống!”

“Tên Trần Ninh này các người có thể đưa đi, nhưng phải để cô Tống ở lại. Thiên vương lão tử đến cũng không được động vào cô ấy!”

Lời vừa nói xong!

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông: “Ha, cóc ghẻ ngáp lớn, khẩu khí cũng lớn quá địi”

Sau đó mọi người liền nhìn thấy hai người đàn ông, đem theo một đám thuộc hạ tiến vào.

Người đàn ông lên tiếng chính là Cơ Thiếu hạo!

Bên cạnh Cơ Thiếu hạo chính là KHương Thiên Kiều, Khương Thiên Kiều anh mắt đầy oán giận nhìn Trần Ninh.

Khâu Phú Hồng quyết tâm muốn thể hiện trước mặt Tống Sinh Đình một phen, lúc này nghe đám người Cơ Thiếu Hạo đi vào, Cơ Thiếu Hạo còn cười ngạo anh ta là cóc ghẻ!

Anh ta vừa sợ hãi vừa tức giận, trợn mắt nhìn Cơ Thiếu Hạo hỏi: “Con mẹ nó, anh là ai2”

Sắc mặt Cơ Thiếu Hạo trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cơ gia của kinh thành, Cơ Thiếu Hạo!”

Nhà họ Cơ!

Vương tộc đầu tiên của Trung Quốc!

Vẻ mặt tức giận của Khâu Phú Hồng lập tức cứng lại, ánh mắt đầy sợ hãi, tay chân lạnh như băng,mói chuyện cũng không lưu loát nữa, run lẫy bẩy nói: “Anh…anh là người của vương tộc thứ nhất trung Quốc!”

Cơ Thiếu Hạo đứng chắp tay, kiêu ngạo không nói.

Khương Thiên Kiều bên cạnh anh ta lại lạnh lùng cười nói với Khâu Phú Hồng: “Dọa phải mắt chó của mày rồi, ngay cả Cơ thiếu mày cũng không nhận ra!”

“Đối phó với loại chó như thế này, còn cần Cơ thiếu phải xuất thủ sao? Nào nào nào, tao với mày chơi đùa một chút!”

Khâu Phúa Hồng nhìn Khương Thiên Kiều, run giọng nói: “Anh lại là ai vậy?”

Khương Thiên Kiều cười nhạt nói: “Tao là con cháu của Khương gia ở kinh thành, Khương Thiên Kiều!”

Rằm!

Cơ thể khâu Phú Hồng một kần nữa chắn động, vương tộc thứ nhất và vương tộc thứ hai đều đến rồi!

Những người này anh ta làm sao có thể đối phó được!

Người ta tùy tiện di chuyển một đầu ngón tay thôi, là có thể khiến anh ta tan xưng nát nịt rồi!

Lúc này anh ta kinh hoàng quá độ, cũng đứng không vững nữa, ầm một tiếc trực tiếp quỳ xuống.

Cơ Thiếu Hạo và Khương Thiên Kiều nhìn Khâu Phú Hồng bị dọa đến nỗi qỳ xuống trước mặt này, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Cái này, về phía sức mạnh nhà họ Cơ và nhà họ Khương!

Mới vừa rồi Khâu Phú Hồng còn nói thiên vương lão tử tới cũng vô ích, sau khi biết thân phận của hai người bọn họ đã bị dọa sợ đến nỗi quỳ xuống.

Khương Thiên Kiều nhìn về phía Cơ Thiên Hạo, cung kính nói: “Cơ thiếu, anh xem người này xử lí như thế nào?”

Cơ Thiếu Hạo cao cao tại thượng nhìn Khâu Phú Hồng, lãnh đạm nói: “Người này nói chuyện với tôi không khiêm tốn, tội chết”

Khâu Phú Hồng nghe vậy cả người liền lạnh như băng, vô cùng kinh hãi!

Tống Sính Đình và những phụ huynh khác trên mặt đều một vẻ sợ hãi kinh hoàng, cậu chủ nhà họ Cơ này thật sự là quá đáng sợ, một lời không hợp liền muốn giết người.

Khương Thiên Kiều lập tức nói với những thuộc hạ xung quanh: “Các người không nghe lấy lời của Cơ thiếu sao?

Còn chưa ra tay, tiễn tên khốn này lên đường!”

“RõI”

Ngay lập tức, một tên tuộc hạ mặc âu phục rút ra một con dao găm sắc bén, lao nhanh như một tia sét về phía Khâu Phú Hồng, muốn lập tứuc chặt đầu Khâu Phú Hồng xuống.

Rất nhiều phụ huynh có mắt ở đó cũng sợ hãi kêu lên, Tống Sính Đình cũng vô cũng kinh hãi vội vàng lấy tay che mắt con gái lại.

Vẻ mặt Khâu Phú Hồng tràn đầy tuyệt vọng, trơ mắt nhìn chiếc dao găm của đối phương hạ xuống, căn bản không kịp né tránh.

Đúng vào lúc anh ta tưởng rằng bản thân chắc chắn sẽ chết!

Trần Ninh bình thản chỉ ngồi bên cạnh hút thuốc lá bông nhiên ra tay.

Trần Ninh tiện tay bắn tàn thuốc còn lại trong tay bắn ra.

Vèol Tàn thuốc giống như viên đạn mạnh mẽ bắn ra, trúng vào.

chiếc dao găm trên tay người đàn ông mặt âu phục.

Pang!

Người đàn ông mặc âu phục cảm thấy như đạn bắn trúng chiếc dao găm của mình vậy, chân tay đều bị tê dại.

Chiếc dao găm rơi ra, lại bay về phía Cơ Thiếu Hạo.

“Cậu chủ cần thân!”

“Cơ thiếu cẩn thận!”

Thuộc hạ của Cơ Thiếu Hạo và Khương Thiên Kiều đồng loại hét lên thất thanh.

Cơ Thiếu Hạo đứng im bình thản, giơ tay trái lên liền tiện tay bắt được chiếc dao găm đang bay đến, sau đó tiện tay rắ rắc hai tiếng bẻ con dao làm hai, vứt xuống chân.

Những người xung quanh khiếp dợ nhìn Cơ Thiếu Hạo, Cơ Thiếu Hạo quat nhiên làm một cao thủ!

Mà Cơ Thiếu Hạo lại có hứng thú nhìn Trần Ninh.

Trần Ninh tiện tay gạt tàn thuốc, lại có thể đánh bật vũ khí của thuộc hạ của anh ta, sức mạnh có thể thấy là rất mạnh!

Khóe miệng Cơ Thiếu Hạo nhéch lên: “Chẳng trách anh có đủ can đảm để không coi nhà họ Khương ra cái gì. Hóa ra là có chút bản lĩnh. Chỉ tiếc anh gặp tôi, tối nay chính là ngày giỗ của anh, có điều gì muốn nói không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.