Trần Ninh nắm tay Tống Sinh Đình: “Anh không có ý định gạt em, nếu không, hiện tại cũng sẽ không nói rõ toàn bộ chuyện với em.”
“Hơn nữa anh đáp ứng em, sau này có chuyện gì, đều nói rõ với em.”
Tống Sính Đình ở bên cạnh Trần Ninh, áy náy nói: “Xin lỗi, em cũng chỉ là bị những người trong cuộc anh vừa nói dọa sợ, cảm thấy giữa người với người tràn ngập tính toán lợi dụng.”
“Em sợ giữa chúng ta cũng sẽ biến thành như vậy, cho nên em mới nhịn không được muốn anh có chuyện gì cũng không nên giấu diễm em…”
Trần Ninh ôn nhu cười nói: “Vợ, chẳng lẽ em không tin anh sao?”
Tống Đình Đình sửng sốt: “Đương nhiên em tin!”
Trần Ninh cười nói: “Vậy là được rồi, em chỉ cần tin tưởng chồng em mãi mãi sẽ không làm tổn thương em, mãi mãi đều bảo vệ em, che chở em là được.”
Tống Sính Đình đỏ mặt, vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Buồn nôn!”
Trần Ninh cùng đoàn người vừa trở lại khách sạn.
Điện thoại di động của Trần Ninh liền vang lên.
Trần Ninh nhìn thấy số điện thoại di động gọi đến, liền lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Tông Sính Đình tò mò hỏi: “Là ai gọi điện thoại?”
Trần Ninh cười nói: “La lão!”
Nói xong, Trần Ninh liền nhận điện thoại.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của La lão: “Trần Ninh, chuyện tối nay khuyển tử ở câu lạc bộ Midnight Sun đánh nhau cùng Diệp Mục Thiên tôi biết rồi.”
“Tối nay cũng đã trả giá cho hành vi liều lĩnh của mình, may mắn là Trần Ninh cậu ở đó cứu nó.”
*Lão La tôi cũng không biết cảm tạ Trần Ninh cậu như thế nào, nếu tối nay không có cậu hỗ trợ, chỉ sợ tôi sẽ mất đi con trai.”
Trần Ninh cười nói: “La lão ông nặng lời rồi.”
“Tối nay chỉ là hai đứa nhỏ đánh nhau ầm ï mà thôi, tôi liền hòa giải một chút.”
La Trí Tuyền nói: “Ha ha, Trần Ninh cậu quá khiêm tốn rồi.”
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân tình của cậu tôi nhớ kỹ, lời cảm ơn tôi cũng không nói nhiều.”
“Như vậy đi, ngày mai tôi để vợ tôi xuống bếp, cậu cùng phu nhân cậu nễ mặt, đến nhà tôi ăn một bữa cơm, như thế nào?”
Trần Ninh hơi trầm ngâm, liền đáp ứng: “Được!”
La Trí Tuyền: “Được, ngày mai tôi chờ Thiếu soái đại giá quang lâm.”
Lúc này Trần Ninh cùng La Trí Tuyền nói chuyện.
Bệnh viện Hiệp Hòa, đèn phòng mổ đang bật, bên trong đang phẫu thuật.
Trước cửa phòng phẫu thuật, tụ tập không ít người, có Diệp gia, có Hạng gia.
Diệp Băng Tâm đang khóc sướt mướt, một nhóm người an ủi bà ta không nên quá thương tâm, Diệp thiếu chỉ bị đạn làm bị thương tay, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Ở hành lang, Hạng Thành dẫn theo một đám thuộc hạ, tùy tùng, vội vàng chạy tới.
Hạng Thành vừa bước nhanh, vừa hỏi trái phải: “Ai làm tổn thương con trai tôi?”
Đinh Thanh thấp giọng nói: “Nghe nói là Trần Ninh!”
Ánh mắt Hạng Thành hiện lên vẻ tức giận: “Lại là cậu ta!”
Ngày hôm sau!
Buổi chiều, Trần Ninh cùng phu nhân Tống Sính Đình, đến La gia làm khách.
La lão mặc áo khoác màu xám, tinh thần sáng láng, cùng phu nhân Tống Đông Linh, còn có con trai La Văn Nhạc tự mình ở cửa nghênh đón Trần Ninh đến.
Nói về thâm niên, thâm niên La lão so với Trần Ninh già hơn nhiều.
Luận cấp bậc, La lão là một trong mười Các lão Nội các, cấp bậc cũng ở trên Trần Ninh.
Nhưng hôm nay, ông ta lại mang theo con trai cùng phu nhân, tự mình đến cửa nghênh đón Trần Ninh đến, đủ thấy đối với Trần Ninh coi trọng.
La Trí Tuyền sảng khoái cười nói: “Ha ha, Thiếu soái cùng Thiếu soái phu nhân coi như đã tới.”
Trần Ninh bước nhanh hơn, bước nhanh nghênh đón, cung kính bắt tay La Trí Tuyền, cười nói: “La lão lễ ngộ như vậy, tôi được sủng ái mà lo sợ!”
Tống Sính Đình bên cạnh Trần Ninh, cũng lễ phép chào hỏi: “Gặp qua La lão, gặp qua La phu nhân và La thiếu gia”
La Trí Tuyền cười tủm tỉm nói: “Đã sớm nghe nói Thiếu soái phu nhân là nữ thần kinh doanh, chẳng những năng lực thương mại xuất chúng, hơn nữa bộ dạng đoan trang tú lệ.”
“Hôm nay gặp nhau, quả nhiên cùng Thiếu soái là một cặp kim đồng ngọc nữ trời đất tạo nên!”