Tống Sinh Đình đi chuẩn bị xong nước nóng, vừa định bảo Trần Ninh đi tắm.
Nhưng vào lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tống Sính Đình vừa muốn ra mở cửa thì Tần Tước đã vội vàng nói: “Thiếu phu nhân, để tôi mở cho.”
Tần Tước đi tới mở cửa, vừa nhìn thấy người bên ngoài thì cô liền sững sờ.
Hóa ra ngoài cửa là một nhóm cảnh sát mang theo vũ khí, người dẫn đầu là Triệu Nguyên Canh, người đứng thứ hai trong cục cảnh sát thành phố Trung Hải.
Tần Tước nghỉ ngờ hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Triệu Nguyên Canh trưng ra một số bằng chứng, vẻ mặt âm trầm, tỏ vẻ đang xử lý việc công nói: “Tối hôm nay, ở nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan, Trần tiên sinh bị nghi ngờ.
đánh chết người. Chúng tôi đến yêu cầu Trần tiên sinh đến đồn cảnh sát đề hỗ trợ điều tra.”
Tần Tước tức giận nói: “Anh đã uống bao nhiêu rượu giả rồi hả, sao dám tới bắt thiếu gia chúng tôi về điều tra?”
Triệu Nguyên Canh ra vẻ vô cùng nghiêm nghị, âm trầm nói: “Chúng tôi biết Trần tiên sinh từng là thống soái Bắc Cảnh, nhưng mà bây giờ anh ta ấy đã không phải nữa rồi.
Anh ta ấy đánh chết người ở khu vực quản lý của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải bắt anh ta về tra án.”
Tần Tước tức giận nói: “Gan anh lớn đấy, cấp trên của.
anh Vương Tri Hàng đâu?”
Triệu Nguyên Canh giễu cọt: “Thị tôn đích thân ra lệnh cho.
tôi phụ trách vụ án này. Hiện tại đã không phải cục trưởng của chúng tôi quản lý nữa. Cô tìm cục trưởng Vương cũng vô dụng. Cô vẫn nên bảo Trần Ninh ra đây, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi.”
Tần Tước nghe vậy thì sắp phát điên tại chỗ.
Nhưng ngay lúc này, Trần Ninh và Tống Sính Đình lại bước ra.
Trần Ninh đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tần Tước và Triệu Nguyên Canh, anh thờ ơ nhìn đám người Triệu Nguyên Canh: “Vương Dụ bảo các người đến đây kiếm chuyện với tôi?”
Triệu Nguyên Canh không trả lời Trần Ninh mà chỉ nghiêm mặt nói: “Trần tiên sinh, tôi chỉ đang thi hành công vụ thôi, xin hãy hợp tác, theo chúng tôi về đồn điều tra.”
Trần Ninh nhìn Triệu Nguyên Canh.
Triệu Nguyên Canh bị Trần Ninh nhìn chằm chằm, không hiểu sao lại có chút sợ hãi.
Cuối cùng Trần Ninh vẫn quyết định đi cùng Triệu Nguyên Canh một chuyền!
Thị tôn thành phố Trung Hải, Vương Dụ là môn sinh của Hạng Thành.
Vương Dụ lúc này rõ là đang muốn gây chuyện với anh, nếu Trần Ninh không giải quyết cho xong, không ra quân cho Vương Dụ một bài học thì sau này tuỳ tiện con chó con mèo nào cũng dám nhảy ra kiếm chuyện với anh.
Rất nhanh sau đó!
Trần Ninh theo người của Triệu Nguyên Canh đến đồn cảnh sát.
Triệu Nguyên Canh mời Trần Ninh vào phòng thẩm vắn, sau đó anh ta dẫn theo một vài người của mình vào thẩm vấn Trần Ninh.
Triệu Nguyên Canh ra lệnh cho thuộc hạ của mình phải ghi chép lại buổi thẩm vắn, anh ta lạnh lùng nhìn Trần Ninh, trầm giọng nói: “Chúng ta bắt đầu ghi chép. Bây giờ, xin hãy cho chúng tôi biết tên, giới tính, tuổi và địa chỉ cư trú của anh.”
Trần Ninh cười: “Ha ha, các người thật sự coi tôi là tội phạm đấy ư?”
Triệu Nguyên Dương gõ bàn hét lớn: “Trần Ninh, tôi biết anh từng có địa vị rất cao, nhưng mà bây giờ anh đã bị cách chức.”
“Anh có biết tối nay ở nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan anh đã đánh chết người rồi không? Tình trạng của anh bây giờ rất tồi tệ, rất nghiêm trọng. Có thể anh sẽ phải ngồi tù hoặc thậm chí là bị kết án tử hình.”
Trần Ninh cười khẽ: “Tuy rằng tôi không còn là thống soái Bắc Cảnh nữa, nhưng mà cũng đâu đến lượt ông quản tôi, đúng không?”
Triệu Nguyên Canh chế nhạo: “Anh đã giết người trong khu vực quản lý của tôi, bây giờ thị tôn của chúng ta đích thân ra lệnh cho tôi giám sát vụ án này. Anh nói tôi không thể quản được anh á?”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Tuy rằng hiện tại tôi không còn giữ chức thống soái Bắc Cảnh, cũng không có bất kỳ chức vụ cụ thể nào, nhưng quân hàm của tôi vẫn còn đó. Tôi vẫn là quân nhân, vẫn là một chỉ huy cấp bậc.
Thiếu soái.”
“Cục phó Triệu, tôi rất tò mò, khi nào thì đến lượt cảnh sát các anh lo chuyện của quân nhân chúng tôi thế?”
Triệu Nguyên Canh sững sờ.
Đám thuộc hạ bên cạnh anh ta cũng chết lặng.
Đúng vậy!
Tuy Trần Ninh bị cách chức thống soái Bắc Cảnh, Trần Ninh lúc này đã không còn chức vụ gì.
Nhưng, quân hàm của Trần Ninh vẫn còn đó!