Triệu Nguyên Canh ra lệnh cho thuộc hạ của mình phải ghi chép lại buổi thẩm vắn, anh ta lạnh lùng nhìn Trần Ninh, trầm giọng nói: “Chúng ta bắt đầu ghi chép. Bây giờ, xin hãy cho chúng tôi biết tên, giới tính, tuổi và địa chỉ cư trú của anh.”
Trần Ninh cười: “Ha ha, các người thật sự coi tôi là tội phạm đấy ư?”
Triệu Nguyên Dương gõ bàn hét lớn: “Trần Ninh, tôi biết anh từng có địa vị rất cao, nhưng mà bây giờ anh đã bị cách chức.”
“Anh có biết tối nay ở nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan anh đã đánh chết người rồi không? Tình trạng của anh bây giờ rất tồi tệ, rất nghiêm trọng. Có thể anh sẽ phải ngồi tù hoặc thậm chí là bị kết án tử hình.”
Trần Ninh cười khẽ: “Tuy rằng tôi không còn là thống soái Bắc Cảnh nữa, nhưng mà cũng đâu đến lượt ông quản tôi, đúng không?”
Triệu Nguyên Canh chế nhạo: “Anh đã giết người trong khu vực quản lý của tôi, bây giờ thị tôn của chúng ta đích thân ra lệnh cho tôi giám sát vụ án này. Anh nói tôi không thể quản được anh á?”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Tuy rằng hiện tại tôi không còn giữ chức thống soái Bắc Cảnh, cũng không có bất kỳ chức vụ cụ thể nào, nhưng quân hàm của tôi vẫn còn đó. Tôi vẫn là quân nhân, vẫn là một chỉ huy cấp bậc.
Thiếu soái.”
“Cục phó Triệu, tôi rất tò mò, khi nào thì đến lượt cảnh sát các anh lo chuyện của quân nhân chúng tôi thế?”
Triệu Nguyên Canh sững sờ.
Đám thuộc hạ bên cạnh anh ta cũng chết lặng.
Đúng vậy!
Tuy Trần Ninh bị cách chức thống soái Bắc Cảnh, Trần Ninh lúc này đã không còn chức vụ gì.
Nhưng, quân hàm của Trần Ninh vẫn còn đó!
Trần Ninh vẫn là một quân nhân, cấp bậc vẫn là Thiếu soái, cùng lắm là một Thiếu soái không có binh quyền mà thôi.
Nhưng vẫn không đến lượt cảnh sát bọn họ xử lý anh!
Quân nhân có vấn đề gì thì vẫn có cơ quan an ninh của quân đội chịu trách nhiệm.
Sau khi phát hiện ra trình tự này không phù hợp với quy tắc, nhận ra rằng mình không có quyền can thiệp vào thì Triệu Nguyên Canh có chút lúng túng không biết làm sao.
Mà đúng vào lúc này, cánh cửa phòng thảm vấn “lách cách” một tiếng được mở ra.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên chỉ cao tầm 1m65, nhưng dáng vẻ vô cùng uy nghiêm và đôi mắt đặc biệt sắc bén, dẫn theo một nhóm tuỳ tùng rất đông bước vào.
Triệu Nguyên Canh nhìn thấy người đàn ông trung niên thì hắn ta và đám thủ hạ của hắn ta vội vàng đứng lên, đồng thanh nói: “Vương thị tôn!”
Người bước vào không phải ai khác mà chính là Vương Dụ, thị tôn mới nhậm chức chưa lâu của thành phố Trung Hải.
Thì ra vừa rồi Vương Dụ ở ngay bên cạnh phòng thẩm vấn.
Người ở phòng bên cạnh không chỉ có thể nhìn thấy tình hình trong phòng thẩm vấn qua gương, mà còn có thể nghe thấy cuộc đối thoại trong phòng thẩm vấn qua tai nghe.
Vương Dụ vốn muốn nhìn thấy dáng vẻ khó xử của Trần Ninh.
Thế mà không ngờ Triệu Nguyên Canh lại không thể đối phó được với một người đã bị cách chức như Trần Ninh.
Vậy nên, ông ta đã đích thân xuất hiện.
Vương Dụ cũng không thèm nhìn đến Triệu Nguyên Canh, ông ta chỉ nheo mắt nhìn Trần Ninh, ngoài cười trong không cười nói: “Thiếu soái, tôi đã hâm mộ ngài rất lâu rồi, vẫn luôn muốn được gặp ngài, thế nhưng vẫn chưa có cơ hội, không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp được ở đây.”
Trần Ninh cười: “Tôi rất hay gặp thầy của ông.”
Sắc mặt Vương Dụ hơi thay đổi khi nghe thấy anh nói vậy, lời của Trần Ninh rõ ràng có nghĩa là anh rất thường đấu với thầy của ông ta, Hạng Các lão, còn ông ta thì không xứng để đấu với anh.
Vương Dụ không nói chuyện với Trần Ninh nữa, quay đầu nhìn về phía Triệu Nguyên Canh: “Có chuyện gì vậy, sao lại mời Thiếu soái tới đây?”
Triệu Nguyên Canh sửng sót, trong lòng thầm nghĩ, không phải ngài bảo tôi làm vậy hay sao?
Tắt nhiên, lời này anh ta không dám nói ra thành tiếng.
Hắn ta căng da đầu nói: “Tối nay trong nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan xảy ra chuyện, có người chết, hơn nữa còn là bị Thiêu soái đánh chết. Vậy nên tôi mới tuân theo quy tặc mời Thiếu soái về hỗ trợ điều tra.”
Vương Dụ gật đầu: “Nếu đã như vậy, vậy thì cậu tiếp tục thẩm vần đi, tôi nghĩ Thiếu soái nhát định sẽ phối hợp với cậu.”
Triệu Nguyên Canh nghe vậy thì do dự nói: “Việc này…”
Vương Dụ không hài lòng nói: “Có vấn đề gì sao?”
Triệu Nguyên Canh cúi đầu nói: “Tuy rằng Thiếu soái không còn giữ chức thống soái Bắc Cảnh, nhưng vẫn còn có quân hàm của mình, vẫn là quân nhân, hơn nữa cấp bậc quân hàm rất cao. Theo quy tắc của quân đội, chúng tôi không được quản việc của quân nhân, việc này phải giao cho bên quân đội xử lý.”
Vương Dụ mặt không chút biểu tình, nhàn nhạt nói: “Đúng là có quy định như vậy.”
“Vậy cậu cứ thẩm vấn Thiếu soái trước đi, tra hỏi cho rõ ràng sự tình rồi sau đó chuyển Thiếu soái cho quân đội xử ý”