Từng thử qua bằng vào sức một mình, đánh bại hơn mười binh vương.
Trước mắt chỉ là mấy trăm đối thủ, thật đúng là anh không để vào mắt.
Trần Ninh cũng rất tin tưởng Điển Chử!
Nhưng mà, Lưu Bách Nhiên cùng các thủ hạ của anh ta, nghe nói Điển Chử muốn một mình xuyên thủng bọn họ, bọn họ giống như nghe thấy chuyện cười lớn, ai nấy đều cười đến cúi đầu.
“Ha ha ha, Lưu thiếu, hai người bọn họ đây là uống bao nhiêu rượu giả?”
“Đúng vậy, phàm là có một hạt đậu phộng, cũng không đến mức say thành như vậy al”
“Hì hì, Lưu thiếu, nếu tiểu tử này cùng thủ hạ của anh ta muốn chết, vậy chúng ta liền thành toàn cho hai người bọn họ đi.”
Lưu Bách Nhiên cười không cười nhìn Trần Ninh: “A, Trần Ninh, anh có nghe được lời của thủ hạ tôi không?”
“Nếu anh không muốn chết quá thảm, bây giờ cứ tới đây quỳ xuống nói xin lỗi tôi, đồng thời thành thật bán Ninh Đại cho tôi, có lẽ tôi sẽ tha cho anh một cái mạng chó.”
Trần Ninh cười khẽ: “Ha ha, lời này của anh, cũng chính là lời tối nay tôi tới đây nói cho anh.”
“Nếu như anh muốn giữ được một cái mạng chó, muốn sống sót rời khỏi Hoa Hạ trở về nước Mỹ, như vậy tốt nhất anh nên ngoan ngoãn đến nhà tôi, tới cửa quỳ xuống, bồi tội xin lỗi.”
*Nếu không, vậy anh mãi mãi ở lại chỗ này đi!”
Lưu Bách Nhiên nghe vậy sắc mặt xanh biếc, lạnh lùng nói: “Trần Ninh, anh thật sự không thấy quan tài không rơi lệ.
“Người đâu, bắt anh ta lại cho tôi!”
“Vâng, Lưu thiếu!”
Thạch Quân xung phong lên trước, mang theo rất nhiều thủ hạ, vây quanh Trần Ninh cùng Điển Chử.
Vẻ mặt Trần Ninh thong dong, đối với đám người Thạch Quân khí thé hùng hỏ tới như không thấy.
Điển Chử thì trầm mặt, bước nhanh nghênh đón.
Thạch Quân cao hai thước, so với Điển Chử cao hơn một chút, dáng người hắn cường tráng giống như vận động viên thể hình, mặc một bộ áo giáp àu đen.
Hắn chính diện nghênh đón Điển Chử, thấp giọng quát: “Chó ngoan không cản đường, đi chết đi!”
Nói xong, gio tay lên đánh ra một quyền.
Điển Chử hừ lạnh một tiếng: “Tìm chét!”
Nói xong, giơ tay lên cũng ra một quyền.
Bịch!
Nắm đắm của hai người giống như hai xích chuỳ(*) đang đến trước mặt, hung hăng va chạm với nhau.
(*) binh khí thời xưa, hai đầu binh khí có hai quả chuỳ to bằng cái bát.
Răng rắc răng rắc, một loạt tiếng xương cốt bị gãy đồng thời vang lên.
Thân hình Điển Chử sừng sững nhưng bắt động, sắc mặt như thường.
Vẻ mặt Thạch Quân thì thống khổ đạp đạp lui về phía sau vài bước, trong mắt hắn là chấn động cùng sợ hãi, cúi đầu nhìn về phía tay phải của mình, tay phải thế nhưng vặn vẹo giống như bánh quai chèo.
Kết quả hắn và Điển Chử cứng chọi cứng là, xương cánh tay phải vỡ vụn, cả cánh tay bị phế ngay tại chỗ.
Hắn ngắng đầu lên, không dám tin nhìn Điển Chử.
Vệ sĩ của Trần Ninh này, sao thực lực lại mạnh như vậy?
Đồng thời khi Thạch Quân vẻ mặt kinh hãi, càng nhiều người, đã nhào tới gần Điển Chử.
Điển Chử không hè sợ hãi, chính diện nghênh chiến.
Chỉ thấy Điển Chử bước nhanh vào trong đám người, giống như mãnh hồ đi qua bầy sói, động tác dứt khoát, nhanh như tia chớp, mãnh như sắm sét, có đối thủ kêu thảm thiết ngã xuống trước mặt anh.
Lưu Bách Nhiên nhìn thấy cảnh này, sắc mặt vô cùng khó coi.
Những vệ sĩ được trả lương cao của anh ta, còn có thủ hạ tinh nhuệ tử trong nhà mang đến, ở trước mặt thủ hạ Trần Ninh này, lại không chịu nổi một kích như vậy.
Thủ hạ của anh ta tuy nhiều, nhưng không ai là địch lại Điển Chử.
Điển Chử đi tới nơi nào, giống như Tu La quá cảnh, một mảnh kêu rên.
Sắc mặt Lưu Bách Nhiên một trận xanh một trận trắng, giận dữ hét về nhóm thủ hạ: “Bắt giặc phải bắt vua trước, chia một nhóm người đi đối phó Trần Ninh, trước tiên bắt Trần Ninh.”
Phải!
Điển Chử lợi hại hơn nữa, nhưng cũng chỉ là một thủ hạ mà thôi.