Diệp Văn Bưu nhún nhún vai: “Không có ý gì khác, chỉ là muôn đổi chỗ khác nói chuyện với cô mà thôi, nêu cô không quan tâm tin tức của chồng cô, như vậy cô có thể không đến. Tôi không sao cả, chỉ hy vọng Tống tiểu thư sẽ không hồi hận.”
Nói xong, anh ta mang theo mấy thủ hạ, dương dương đắc ý rời đi.
Lòng Tông Sính Đình nóng như lửa đốt, suy đoán có phải Trần Ninh thật sự xảy ra chuyện hay không?
Tần Tước an ủi nói: “Thiếu phu nhân, cô không cần lo lắng, tôi thấy nhất định Diệp gia có âm mưu gì đó, Diệp Văn Bưu có tình làm ra vẻ mập mờ, anh ta lừa cô đi tới khách sạn, nhát định có chủ ý xấu gì, cô đừng bị lừa.”
Tống Sính Đình lo lắng nói: “Nhưng chiến sự Bắc Cảnh đã kết thúc hơn nửa tháng, Trần Ninh lại một chút tin tức cũng không có, tôi rất lo lắng có phải anh ấy xảy ra chuyện hay không?”
Tần Tước khẽ nhíu mày, nhưng chọt nói: “Thiếu soái thực lực thiên hạ vô song, dựa theo kinh nghiệm chiến trường của ngài ấy, tôi cảm thấy ngài ấy sẽ không sao.”
Tống Sính Đình nói: “Nếu Trần Ninh không sao, vì sao chậm trễ không có tin tức?”
“Còn có Diệp Văn Bưu đoán chừng là nhận được tin tức gì, thoạt nhìn anh ta không giống có làm mập mờ, tôi nghi ngờ có phải bọn họ biết tin chồng tôi xảy ra chuyện gì không?”
Tống Sính Đình càng nghĩ càng lo lắng, cắn răng, lại nói: “Không được, tôi phải đi hỏi anh ta rõ ràng.”
Quả thật, trong khoảng thời gian này, Tần Tước cũng có gọi điện thoại cho quân Bắc Cảnh, hỏi thăm tình hình của Thiếu soái.
Nhưng lúc cô gọi điện thoại tới quân Bắc Cảnh, Trần Ninh đang ở trong trạng thái hôn mê bát tỉnh, tình hình nguy cấp.
Hơn nữa, Quốc chủ nghiêm lệnhphong tỏa Trần Ninh xảy ra chuyện cho quân Bắc Cảnh.
Bởi vậy, quân Bắc Cảnh cũng không nói cho Tần Tước bất cứ tin tức gì về Trần Ninh.
Trong khoảng thời gian này, Tần Tước cũng âm thầm lo lắng cho Trần Ninh.
Lúc này cô nhìn thái độ Tống Sính Đình kiên quyết, biết thiếu phu nhân nhất định phải tìm Diệp Văn Bưu hỏi rõ ràng, nhất định phải biết tung tích của Thiếu soái mới cam tâm.
Cô cũng không có khuyên can nữa, chỉ nói: “Vậy được, tôi theo thiếu phu nhân cô cùng đi, có tôi ở đây, ít nhất có thể bảo vệ thiếu phu nhân cô an toàn.”
Tống Sinh Đình gật đầu: “Được!”
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn bắt đầu lên.
Tống Sính Đình và Tần Tước lái xe đến khách sạn Aegean Sea.
Lúc này Diệp Văn Bưu đang ăn cơm ở nhà hàng tây của khách sạn Aegean Sea, tối nay anh ta một mình bao trọn cả nhà hàng tây, bởi vậy trong một nhà hàng phương Tây lớn như vậy, chỉ có một mình anh ta ngồi nhàn nhã ăn bít tết.
Trong phòng ăn, nghệ sĩ dương cầm đang chơi nhạc nhẹ nhàng êm tai, một mỹ nữ quản lý, còn có hơn mười nhân viên tạp vụ, khẩn trương hầu hạ Diệp Văn Bưu ăn cơm.
Chung quanh, còn có không ít vệ sĩ mặc âu phục buông tay đứng.
Diệp Văn Bưu thấy Tống Sính Đình mang theo Tần Tước từ bên ngoài tiến vào, anh ta nhìn Tống Sính Đình xinh đẹp động lòng người, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, ý cười đùa giỡn trong mắt, càng trở nên nồng đậm hơn.
Anh ta cười mỉm nói: “Tống tiểu thư, quả nhiên cô tới rồi, mời ngồi.”
Nói xong, anh ta liếc mắt nhân viên tạp vụ bên cạnh một cái.
Nhân viên phục vụ vội vàng kéo ghế đối diện Diệp Văn Bưu ra, mời Tống Sính Đình ngồi.
Tống Sính Đình không ngồi xuống, cô lạnh lùng, lãnh đạm nói: “Diệp tiên sinh, tôi đến đây là hỏi anh về tin tức mới nhất về chồng tôi, nói hai câu liền đi, không định ngồi.”
“Nếu như có thể, bây giờ tôi mong anh liền đem tin tức của chồng nói cho tôi biết.”
Diệp Văn Bưu ngoài cười nhưng trong không cười: “Đã đến thì nên ở lại, đến đều đến rồi, sao không ngồi xuống từ từ nói?”
“Hơn nữa tôi đang ăn cơm, cô không cảm thấy không đợi tôi ăn cơm, là hành vi rất bát lịch sự sao?”
Tống Sính Đình nghe vậy bắt lực, vì biết tin tức của chồng mình, chỉ có thể ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Được, tôi chờ anh ăn xong.”
Diệp Văn Bưu lộ ra một vẻ đắc ý không dễ phát giác, anh ta cầm lấy ly rượu vang cao cấp trên mặt bàn, tự mình rót cho Tống Sính Đình một ly rượu vang đỏ, mỉm cười nói: “Đến một ly?”
Sắc mặt Tống Sính Đình lãnh đạm: “Tôi không uống rượu!”
Diệp Văn Bưu nhún nhún vai: “Vậy tùy cô.”
Diệp Văn Bưu tiếp tục ăn đồ tây, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sinh Đình hàm sương ngồi chờ đợi.
Không biết có ý hay vô tình, Diệp Văn Bưu ăn rất chậm, đã qua một tiếng, khi kiên nhãn của Tống Sính Đình sắp đến cực điểm, rốt cục anh ta mới ăn no.
Tống Sính Đình nói: “Bây giờ có thể nói chưa?”
Diệp Văn Bưu cười nhạo như không: “Có thể, nhưng tôi không muốn ở chỗ này nói, tôi muốn trở về phòng tổng thống, ngồi xuống từ từ nói, Tống tiểu thư mời đi.”
Nói chuyện trong phòng tổng thống!
Tống Sính Đình lập tức cảnh giác: “Tôi sẽ không đến phòng khách sạn của anh.”