“Nhưng anh đã đụng đến giới hạn trong lòng tôi.”
“Vu khống sự trong trắng của vợ tôi. Từ lúc anh đánh chủ ý tới vợ của tôi, anh đã chết chắc rồi.”
Nghe đến đây Diệp Văn Bưu run lên, liếc nhìn Tống Sính Đình bên cạnh Trần Ninh bằng ánh mắt tràn ngập hồi hận.
Sớm biết, anh ta đã không trêu chọc Tống Sinh Đình kia làm gì.
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hồi hận.
Vẻ mặt của Diệp Văn Bưu đầy tuyệt vọng, Định Thanh bên cạnh anh ta đảo mắt một vòng, đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục, nhằm vào Trần Ninh, đang định bắn.
Đinh Thanh là thuộc hạ trung thành của Hạng Thành, anh ta đã theo Hạng Thành nhiều năm.
Có thể nói, nếu không có Hạng Thành thì sẽ không có anh ta ngày hôm nay.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ!
Anh ta biết hôm nay tai kiếp khó thoát, dứt khoát trước khi chết, kéo Trần Ninh theo, giải quyết một tâm nguyện cho Hạng lão gia.
Điều đáng tiếc là mặc dù đã rút súng tấn công lén.
Nhưng một số người lại phản ứng nhanh hơn anh ta nhiều.
Lúc tên kia rút súng, hai người Tần Tước cùng Đồng Thiên Bảo cũng đã có phản xạ chặn trước mặt Trần Ninh.
Cả hai đều từng là hộ vệ của Trần Ninh, đều được huấn luyện đặc biệt, trong trường hợp khẩn cấp, họ sẽ vô thức đứng trước Trần Ninh, bảo vệ Trần Ninh, thà hy sinh chính bản thân mình.
Cùng lúc đó, có một người khác phản ứng nhanh hơn, đó chính là Điển Chử.
Ngay lập tức Điển Chử rút súng chỉ về phía Đinh Thanh, khi Đinh Thanh vừa nhắm vào Trần Ninh, anh đã bóp cò.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên.
Mi tâm Đinh Thanh có thêm một lỗ máu, ngẳng đầu ngã xuống đất.
Tống Sính Đình và Đồng Kha không khỏi cảm thán.
Trần Ninh khẽ cau mày, liếc nhìn thi thể Đinh Thanh, sau đó nhìn Diệp Văn Bưu cả người đang run rẩy, lạnh lùng nói với Điển Chử: “Cũng cho anh ta đi luôn đi!”
Nói xong, Trần Ninh mang theo Tống Sính Đình và Đồng Kha rời đi, để Điển Chử dọn dẹp đống hỗn độn.
Họ vừa bước ra khỏi cửa, sau lưng lại có tiếng súng nổ.
Điển Chử cũng đưa Diệp Văn Bưu lên đường.
khách sạn Aegean đi ra, trên đường về nhà.
Tống Sính Đình nhịn không được nhẹ giọng nói nhỏ với Trần Ninh: “Chồng, thật ra không cần giết hai người bọn họ.”
“Hai người bọn họ, một người là thân tín của Hạng lão, người còn lại là người thừa kế thứ nhất của Diệp gia.”
“Giết hai người bọn họ, e rằng Hạng gia và Diệp gia sẽ không bỏ qua đâu.”
Ngược lại Trần Ninh lãnh đạm, bình tĩnh nói: “Anh có ân oán sâu nặng với Hạng gia và Diệp gia, cho nên anh cũng không quan tâm đến việc nhân nhượng với bọn họ làm gì.”
“Hơn nữa, lần này bọn họ còn nhắm vào người nhà của anh, nhắm thẳng vào em, anh đây tuyệt đối không thể nhịn.”
Tống Sính Đình nghe thấy những lời này, trong lòng không khỏi cảm động.
Những người như Đỉnh Thanh và Diệp Văn Bưu chính vì muốn làm hại cô, cho nên Trần Ninh mới đại khai sát giới.
Giận dữ vì hồng nhan!
Chuyện này với nam giới mà nói, không nhất định là chuyện tốt.
Nhưng đối với phụ nữ, đàn ông sẵn sàng bảo vệ mình bằng cả tính mạng thì đây chắc chắn là mối tình lãng mạn và là sự bảo vệ tốt nhất.
Tống Sính Đình nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt dịu dàng: “Chồng, dù có gặp phải khó khăn, thất bại đến đâu, chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua. Dù có táng gia bại sản, dù có chết cũng phải cùng nhau đối mặt, được không?”
Trần Ninh cảm động, nhưng cảm thấy có chút kỳ quái.
Anh giận dữ trách móc: “Khó khăn cùng ngăn trỏ thì được, sao lại lại là táng gia bại sản, còn chét người, em đang nghĩ cái gì vậy hả?”
Đồng Kha không nhịn được xen vào: “Anh rẻ, anh không biết đâu, trên chiến trường không có tin tức gì của anh.
Bên ngoài có tin đồn anh là lính đào ngũ, chị họ lo cho anh nhiều lắm đấy.”
Trần Ninh cười nói: “Hỗn loạn bên ngoài coi như xong đi, mọi người không phải là đang không tin anh đó chứ, tưởng anh đào binh thật à2”
Đồng Kha nói: “Em đương nhiên không tin!”