Trần Ninh khinh bỉ nói: “Dám làm không dám thừa nhận, coi như là đàn ông sao?”
Cuối cùng Đinh Song Nguyên bị Trần Ninh chọc giận.
Anh ta không thể chịu đựng được nữa, không thể giả vờ nữa, liền xé rách da mặt, giận dữ nói: “Cái gì không dám thừa nhận, đúng vậy, ví của hai người họ là tạo gọi người trộm, tao cố ý giả vờ giúp họ lấy lại ví, đổi lấy thiện cảm của họ.”
“Tao thừa nhận thì mày có thể làm thế nào, cắn chim tôi sao?”
“Ha ha ha!”
Đỉnh Song Nguyên đắc ý nhìn Trần Ninh, lớn tiếng châm chọc.
Mấy vệ sĩ dáng người cao lớn bên cạnh anh ta, ai nấy cũng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trần Ninh.
Đỉnh Song Nguyên không giả vờ nữa, không kiêng nể gì, ngược lại cảm thấy thỏa nguyện.
Anh ta cười dữ tợn nhìn Trần Ninh, cười nhạo nói: “Tao vốn không muốn thừa nhận, nhưng mày nhất định phải ép tao nói thật.”
“Ha ha, thì ra tiểu tử mày thích kiểu này.”
“Vậy tao lại nói cho mày biết, không sai, tao chính là nhìn trúng vợ cùng em vợ của mày, tao thu xếp nhiều như vậy, chính là muốn ngủ hai con đàn bà đó, nói như vậy mày hài lòng chứ, ha ha ha…”
Vẻ mặt Tống Sinh Đình cùng Đồng Kha tức giận.
Tống Sính Đình giận dữ nói: “Cặn bã.”
Đồng Kha cũng mắng: “Không bằng cầm thú.”
Định Song Nguyên không để ý tới Tống Sinh Đình cùng Đồng Kha, thủ đoạn dùng để dụ hai mỹ nữ đã bại lộ.
Hiện tại anh ta hận Trần Ninh, chỉ muốn sỉ nhục cùng giáo huấn Trần Ninh, đem lửa giận trong lòng giải tỏa.
Ánh mắt anh ta khiêu khích nhìn Trần Ninh, nhìn thấy ánh mắt Trần Ninh lạnh như băng, anh ta liền càng thêm đắc ý: “Ha ha, tiểu tử, có phải mày rất tức giận hay không, có phải muốn đánh tao hay không?”
“Nhưng con chuột nhà quê từ nơi khác tới như mày, dám động đến tao sao?”
“Đến đây, tao liền đem mặt để trước mặt mày, có gan mày.
chạm vào tao một chút thử xem, tao bảo đảm tất cả tụi mày đều ăn không hét trách nhiệm.”
Đỉnh Song Nguyên nói xong, thật đúng là đem mặt anh ta tiến đến trước mặt Trần Ninh, khiêu khích Trần Ninh có gan thì đánh anh ta.
Mọi người xung quanh đều nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh thì nhìn gương mặt như cật heo gần sát của Đinh Song Nguyên, nhất là khi ánh mắt dừng lại trên nốt ruồi trên cằm Định Song Nguyên, bỗng nhiên có chút ngứa tay, gương mặt này thật sự là quá thiếu đòn.
Hơn nữa, anh còn chưa nhìn thây người có loại yêu câu này!
Đinh Song Nguyên là một doanh nhân rắt nỏi tiếng ở Thủ đô, anh ta chẳng những có tiền, hơn nữa mạng quan hệ rất rộng, ở hai giới Hắc Bạch đều thông.
Cũng chính là bởi vậy, anh ta mới vô cùng chắc chắn, cảm thấy loại nhà quê như Trần Ninh từ nơi khác vào Thủ đô, ở Thủ đô bắt luận như thế nào cũng không dám gây chuyện, bắt luận như thế nào cũng không dám động đến anh ta.
Cho nên mới không kiêng nể gì khiêu khích Trần Ninh như: vậy.
Nhưng mà, anh ta bỗng nhiên chú ý tới, Trần Ninh hơi nhếch khóe miệng, còn có nụ cười lạnh lóe lên trong mắt Trần Ninh.
Không tốt!
Đáy lòng anh ta đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không tốt.
Dưới sự kinh hãi, anh ta theo bản năng muốn lui về xa Trần Ninh.
Nhưng Trần Ninh đã ra tay.