Chiến Long Vô Song

Chương 1381: Chương 1381: Chương 1372




Trần Ninh hít một hơi thuốc, thản nhiên nói: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ tự mình đi chợ ma lấy lại thư pháp.”

Điển Chử lúc này thấp giọng hỏi: “Thiếu gia, chúng ta tự mình đi chợ ma lấy lại thư pháp, như vậy hai người bọn họ xử trí như thế nào?”

Hai người bọn họ, chỉ tất nhiên chính là Hàn Thâm cùng tên râu mép.

Trong nháy mắt, tâm trạng Hàn Thâm và tên râu mép không thể không khẩn trương, ánh mắt hai người phức tạp nhìn chằm chằm Trần Ninh.

Trần Ninh nhìn tên râu mép, lạnh lùng nói: “Anh lừa bản vẽ cha mẹ tôi, tự mình đi đầu thú, có vấn đề gì không?”

Tên râu mép cắn răng: “Không có vấn đè!” “

Trần Ninh gật đầu: “Rất tốt, bây giờ anh đi đầu thú đi, đừng vọng tưởng chạy trốn, bát kể anh chạy đến đâu, tôi đều có thể tìm được anh, hơn nữa nếu anh chạy trốn, vậy thì anh xong rồi.”

Tên râu mép sợ hãi nhìn Trần Ninh, nhỏ giọng nói.

Trần Ninh cho hắn cảm giác, thần bí lại cường đại, hơn nữa vô cùng đáng sợ.

Hắn vốn làm xe buýt chạy đường dài, nhưng bị người của Trần Ninh chặn lại bắt, hơn nữa Trần Ninh mang theo Điển Chử, liền có thể quét sạch đại bản doanh của Hàn Thâm, đủ thấy Trần Ninh cường đại.

Hắn đối mặt với Trần Ninh, thế nhưng ngay cả tâm tư xấu giỏ trò gian trá cũng không dám có, thành thật rời đi, đến đồn cảnh sát gần đó đầu thú.

Tên râu mép rời đi.

Ánh mắt Trần Ninh rơi vào trên người Hàn Thâm.

Hàn Thâm tự giữ lão giang hồ, ngày thường đánh giết đã quen rồi, cho nên lúc này cũng không phải rất sợ Trần Ninh, thậm chí ánh mắt hắn nhìn Trần Ninh, còn mang theo một vẻ oán hận cùng uy hiếp.

Hắn liếm liếm môi, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, lạnh lùng nói: “Tôi đây, không biết các hạ lại định xử trí tôi như thế nào?”

“Anh cũng định để tôi đầu thú sao?”

“Ha ha, đại khái anh còn không biết, tôi ở Thủ đô đen trắng thông suốt, cho dù anh bảo tôi đi tự thú, tôi cuối cùng vẫn là chuyện rắm cũng không có, anh có tin hay không?”

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Bản lĩnh không nhỏ!”

“Chẳng trách anh dám tùy tiện giết người, vừa rồi lúc tôi tới đã nhìn thấy thủ hạ của anh kéo hai thi thể đi ra, người là anh giết sao?”

Hàn Thâm nghe vậy nhếch miệng cười lạnh: “Có phải có chút sợ hãi hay không, có chút hồi hận vì đã trêu chọc tôi sao?”

“Tiểu tử, người ở Thủ đô trêu chọc tôi, cũng không có kết thúc tốt đẹp.”

“Người tôi rất thù dai, tôi đối với anh ấn tượng rất sâu sắc, quay đầu lại tôi rất nhanh sẽ tìm được anh, tìm được người nhà của anh, đến lúc đó anh cùng người nhà anh đều phải trả giá đắt.”

“Nếu như bây giờ anh quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, có lẽ tôi có thể cân nhắc buông tha cho người nhà anh.”

“Nghe rõ chứ, chỉ là suy nghĩ đi, ha ha!”

Lúc này!

Bóng người ngoài cửa chớp lên, thì ra là có vô số đàn ông võ sĩ cầm đao vây quanh thư phòng.

Những người đàn ông cầm đao võ sĩ này đều là thủ hạ của Hàn Thâm.

Những người này biết lão đại ở thư phòng bị tập kích, đều nghe tin mà đến, chẳng qua phát hiện Hàn Thâm bị thương, bọn họ sợ ném chuột sợ vỡ bình, bởi vậy không dám xông vào, đang vây quanh bên ngoài bắt cứ lúc nào mà động. . Ngôn Tình Sủng

Hàn Thâm cũng phát hiện nơi này đã bị các thủ hạ của hắn vây quanh, bởi vậy mới một lần nữa có khí thế, nói chuyện với Trần Ninh cũng một lần nữa trở nên cường thể: Trần Ninh lại giống như đối với cảnh tàn sát khóc liệt bên ngoài như không thấy.

Anh nghe xong uy hiếp của Hàn Thâm, mỉm cười, đem khói trong tay, nằm trên gạt tàn trên mặt bàn, thản nhiên nói: “Tối nay tôi tới tìm anh, chính là đơn thuần mua lại bức thư pháp cha mẹ tôi bị các người lừa.”

“Thế thôi!”

“Hiện tại giao dịch của chúng ta đã hoàn tất, tôi cũng nên đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.