Chiến Long Vô Song

Chương 657: Chương 657






Lâm Tiêu, Tiêu Hồng và những tên vệ sĩ cười đắc ý.

Đúng là Lâm lợi hại, sau khi lôi cái thân phận Lâm gia thì Trần Ninh- người vừa hạ gục những tên vệ sĩ khi nãy đã trực tiếp đồng ý quỳ xuống xin lỗi.

Lâm Tiêu nhìn Trần Ninh vẻ mặt đắc thắng, cười lạnh: “Vậy hai người còn không mau quỳ xuống xin lỗi chó cưng của tao?”

Anh bình tĩnh nói: “Có vẻ cậu hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi nói có thể xin lỗi, nhưng không phải là tôi quỳ xuống xin lỗi các người, mà là các người quỳ xuống xin lỗi bác ấy. Như vậy tôi có thể tha cho cái mạng chó của các người.”

Cái gì!

Lâm Tiêu, Tiêu Hồng và đám vệ sĩ sững sờ!

Những hành khách xung quanh đều không khỏi ngây người.

Ngay cả Hoàng Hữu Dân cũng kinh ngạc nhìn Trần Ninh, hóa ra người anh nói quỳ xuống xin lỗi không phải là Trần Ninh, mà là đám người Lâm Tiêu.

Điều này quá điên rồ!

Lâm Tiêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu ta vừa giật mình vừa phẫn nộ. Rõ ràng Trần Ninh biết cậu ta là người của Lâm gia, thế mà anh dám bắt cậu ta quỳ xuống xin lỗi.

Vô lý! Hoàn toàn vô lý!

Lâm Tiêu chế nhạo: “Mày dám bắt tao quỳ xuống sao?

Đắc tội với Lâm gia của bọn tao thì mày đừng nghĩ đến việc sống sót rời khỏi Bắc Lãnh!”

Anh lạnh lùng đáp trả: “Trong mắt tôi, Lâm gia các người chẳng là cái thá gì. Dù gì các người đã không muốn quỳ, vậy thì tôi sẽ để người khác giúp các người.”

Trần Ninh nói xong liền gọi người đến. Ngay lập tức, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ xuất hiện, đằng đằng sát khí lao đến phía Lâm Tiêu.

Lúc này đám người Lâm Tiêu mới biết Trần Ninh còn có thuộc hạ bên cạnh. Vài người bọn chúng sao có thể là đối thủ của Điển Chử và Bát Hồ Vệ? Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bọn chúng đã nhận hai cái tát nặng nề vào mặt, miệng đầy máu và đầu óc choáng váng.

Phịch…

Bắp chân của nhóm người Lâm Tiêu bị đá mạnh, cả lũ quỳ xuống trên boong tàu mà kêu thảm thiết.

Hoàng Hữu Dân và những người trên thuyền đều sửng sốt, vậy mà có người dám ở thành phó Bắc Lãnh dạy dỗ Lâm Thiếu như vậy.

Anh nhìn Lâm Tiêu và những tên khác đang đầy đau đón, anh nói một cách thờ ơ: “Từ đây đến Bắc Lãnh còn ba tiếng đồng hồ, các người cứ quỳ gối đến khi đến thành phố Bắc Lãnh. Nếu ai dám đứng lên trước, thì bỏ lại đôi chân.”

Lâm Tiêu mặt đầy máu, cậu ta rung lên vì tức giận, cắn chặt môi và chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Mày dám làm ra chuyện này với tao, tụi mày sẽ phải chết khi vừa đặt chân đến Bắc Lãnh!

Con tàu chở khách lướt trên sông Kim Sa, hướng đến thành phố Bắc Lãnh.

Đám người Lâm Tiêu nhục nhã quỳ trên boong tàu, chịu sự chỉ trỏ của những người xung quanh.



Hoàng Thiên Thiên mới tặng món quà này cho Lương gia để bày tỏ sự kính trọng cũng nhưng ngụ ý cho Lương gia phải đối xử tốt với cô.

Điển Chử trả lời: “Vâng, tôi sẽ gọi điện người chuẩn bị.”

Anh vừa lùi lại, đột nhiên có một hộ vệ đi đến và nói nhỏ: “Thiếu soái, trước sông có một chiếc thuyền nhỏ và trên đó có một ông lão diện soa y. Chúng tôi thấy người này không được bình thường.”

Trần Ninh khẽ cau mày nói: “Đi kiểm tra xeml”

Anh để Hoàng Hữu Dân đi nghỉ ngơi rồi dẫn theo một vài hộ vệ bước đến mũi tàu. Quả nhiên, anh bắt gặp một chiếc thuyền nhỏ trên sông ở đằng xa, một ông già đang ngồi câu cá.

Câu cá trên một chiếc thuyền nhỏ trên sông được cho là một động thái yên tĩnh, thoải mái. Thế nhưng, Trần Ninh cảm nhận được ông lão này toát ra một luồng sát khí nhàn nhạt, đây không phải khí chất mà một người câu cá nên có.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Ha, xem ra có người không hoan nghênh tôi trở về Bắc Cảnh mà phái cao thủ chờ sẵn tôi ở chỗ này rồi.”

Những hộ vệ ở xung quanh nghe thấy lời của Trần Ninh, lập tức nhận ra rằng ông lão đánh cá trên sông có ván đè, tất cả đều âm thầm cảnh giác.

Trần Ninh đoán không sai, lão nhân diện soa y này có vấn đề. Ông ta chính là cao thủ mà Lư Chiếu Anh tìm thấy từ nhà tù tầng mười tám của Bắc Cảnh: Thanh Minh. Và ông ta đến đây để giết Trần Ninh.

Thanh Minh ngồi vững trên chiếc thuyền nhỏ, tay càm cần câu bằng tre rồi híp mắt nhìn chiếc tàu lớn chở khách đang từ từ tiền đến.

Ông ta vừa nhìn thấy Trần Ninh đứng trên mũi tàu, ngay lập tức nhận ra đây là người mục tiêu của mình. Khóe miệng ông ta khẽ nhếch: “Cá à, cuối cùng mày cũng tới đây rồi.” Dút lời, chiếc cần câu trong tay Thanh Minh đột nhiên giơ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.