Cuối cùng, bà ta chốt lại: “Anh họ à, em chưa bao giờ chịu qua sự bất công như vậy ở Tô Hàng. Chuyện này anh phải đứng ra làm chủ giúp em.”
Ninh Quý Vinh nghe Ninh Lam nói xong, nhìn nhóm người Trần Ninh với ánh mắt tức giận.
Ông ta gầm gừ: “Ai vừa rồi đánh người, tự giác đứng dậy cho tôi.”
Lý Vãn Tình không khỏi có chút lo lắng, mọi chuyện đã đi theo chiều hướng mà cô không thể kiểm soát được nữa, ở Tô Hàng không nên gây hắn với Ninh gia.
Trần Ninh bình tĩnh đến lạ thường, ngang nhiên nói: “Người là do tôi đánh đáy, còn ông lại là ai2”
Ninh Quý Vinh hừ một tiếng: “Cậu nghe cho kỹ đây! Tôi là Ninh Quý Vinh, người nhà Ninh gia, đồng thời là đội trưởng Đội điều tra hình sự Tô Hàng. Bây giờ tôi nghi ngờ cậu vi phạm tội cố ý hủy hoại tài sản và hành hung người khác.Tội trạng nghiêm trọng. Giờ tôi sẽ chính thức bắt giữ cậu. Người đâu, tóm lấy thằng ranh này cho tôi.”
Ninh Quý Vinh vừa nói xong, đám thuộc hạ bên cạnh liền rút còng ra, muốn bắt giữ Trần Ninh.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ông không đủ tư cách bắt tôi.”
Ninh Lam nghe vậy liền cười chế nhạo.
Ninh Quý Vinh cũng không khỏi tỏ vẻ khinh khinh: “Ái chà, xem ra tên ranh con nhà cậu cũng phô trương quá đấy!
Cậu cho rằng cậu là ai, tôi, tôi chính là đội trưởng đội điều tra tội phạm, cũng không đủ tư cách bắt được cậu nữa sao?”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Điển Chử!”
Điển Chử hiểu ý của Trần Ninh, lập tức lấy thẻ quân nhân của Trần Ninh ra, lạnh lùng nói với Ninh Quý Vinh: “Đây, mở to mắt chó của ông ra xem thiếu gia nhà tôi là ai. Ông có đủ tư cách để bắt ngài ấy không?”
Thẻ quân nhân!
Ninh Quý Vinh không khỏi hơi nhíu mày khi nhìn thấy tắm giấy chứng nhận màu đỏ trên tay Điển Chử.
Theo quy định chung, cho dù quân nhân bị coi là vi phạm, Ninh Quý Vinh bọn họ cũng không quản lý được, chỉ có các cơ quan quân đội có liên quan mới có quyền xử lý.
Ninh Quý Vinh trong lòng suy nghĩ: “Cho dù máy người là quân nhân đi chăng nữa, đây vẫn là Tô Hàng, là địa bàn của Ninh gia, tôi vẫn sẽ bắt giữ mấy người.”
Trong khi suy nghĩ về điều này, ông ta cầm lấy tờ giấy chứng nhận màu đỏ từ tay Điển Chử một cách thản nhiên, định xem thử Trần Ninh rốt cuộc có tư cách gì trong quân đội rồi mới tính tiếp.
Ông ta thầm nghĩ nều là bát kỳ chức vị nào từ tướng quân trở xuống, ông ta nhát định sẽ không bỏ qua cho.
Tuy nhiên, khi ông ta mở thẻ quân nhân của Trần Ninh ra xem, ông ta liền mở to mắt hít một hơi thật rõ.
Các điều tra viên tội phạm đứng xung quanh ông ta cũng phát hiện ra biểu cảm của Ninh Quý Vinh có gì đó không đúng.
“Đội trưởng, có chuyện gì vậy?”
Các điều tra viên tội phạm tò mò hỏi, đồng thời sát lại xem tờ giấy đang nằm trên tay Ninh Quý Vinh.
Thiếu soái Bắc Cảnh!
Ngay khi bọn họ đọc được nội dung bên trong thẻ quân nhân của Trần Ninh, tất cả đều không khỏi sợ hãi, sởn cả da đầu.
Ninh Lam nhìn thấy nhóm người của Ninh Quý Vinh dường như bị tờ giấy chứng nhận nhỏ bé của Trần Ninh làm cho sợ đến ngây người.
Cô ta bất mãn nói: “Anh ơi, anh làm sao vậy? Đó chẳng phải chỉ là một tắm thẻ tầm thường thôi hay sao? Cậu ta cùng lắm cũng chỉ là một chức quan nhỏ! Người nhà Ninh gia của chúng ta thuộc đủ mọi tầng lớp trắng đen trong kinh doanh, chính trị, quân sự. Trong quân đội cũng có rất nhiều người giữ chức vụ cao. Mắc gì phải sợ bọn họ chứ?”
Ninh Quý Vinh hoảng vội ngăn cô ta lại: “Em họ, thật ra cậu ta là…”
Ninh Lam không đợi Ninh Quý Vinh nói xong, đã nóng nảy ngắt lời: “Em không quan tâm cậu ta là ai, cậu ta dám tát em, tuyệt đối không thể tha thứ. Em muốn anh bắt cậu ta ngay bây giờ và dùng nghiêm hình trừng trị cậu ta. Em muốn cậu ta biết hậu quả của việc đắc tội với em tại chốn Tô Hàng này…”
Ninh Quý Vinh mồ hôi nhễ nhại, ông ta lúc này chỉ muốn bịt miệng Ninh Lam lại, để người phụ nữ này không nói tiếp nữa. . ngôn tình hoàn
Ông ta nhanh chóng nói: “Em họ, ngài ấy thực ra là Thiếu soái!”
Ninh Lam hấp tấp cãi lời anh họ của cô ta: “Thiếu soái thì sao nào, kết cục của việc xúc phạm em vẫn là… hả, anh đang nói cái gì vậy? Cậu, cậu, cậu ta là Thiếu soái?”
Ngay khi cô ta vừa bắt kịp mọi chuyện, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, ánh mắt nhìn Trần Ninh đầy kinh ngạc và sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng chẳng còn lưu loát, cả người không khỏi bàng hoàng, run rầy.
Thiếu soái Bắc Cảnh!
Chiến thần Hoa Hạ!
Võ tướng số một của Hoa Hạ!