Người nhà Ninh gia có vô số người trải rộng trong giới chính trị, quân sự, kinh doanh, muốn bọn họ buông bỏ tiền tài địa vị và quyền lực, điều này bất luận thế nào bọn họ cũng không thể chấp nhận.
Nhưng Trần Ninh cũng đã nói, nếu không rút lui, ba ngày sau Trần Ninh sẽ tự mình đến cửa san bằng Ninh gia.
Ninh lão thái quân lúc này mới ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, rốt cục bà ta cũng cuống lên. Đầu tiên bà ta gọi cho con gái Ninh Tịnh, kể loại đại họa đang rơi xuống đầu Ninh gia. Sau đó, bà ta tự mang theo người đến núi Tê Hà báo chuyện này cho Ninh Khuyết biết.
Ninh Khuyết đã sớm biết được chuyện của Nhậm Phi, cũng biết được lời cảnh cáo của Trần Ninh với Ninh gia.
Ánh mắt ông ta lóe lên một tia sắc bén, chậm rãi nói với đám người lão thái quân: “Tôi đã biết rồi. Báo cho Tô Hàng, Đông Hải, cùng bạn bè trong nước và các môn sinh đệ tử biết, Ninh Khuyết tôi, ngày mai sẽ xuống núil”
Đám người lão thái quân nghe vậy liền chắn động.
Lão gia đã quy ẩn mười mấy năm. Năm đó ông ta oai phong lẫm liệt, một đại lão của tỉnh Đông Hải, bây giò vì đối phó Trần Ninh mà phải xuống núi.
Đám người Ninh gia kích động, Ninh gia được cứu rồi.
Ngày hôm sau, tin tức Bố Y vương đã xuống núi được truyền khắp Tô Hàng, thậm chí là khắp Đông Hải, tạo ra một trận kinh động không nhỏ.
Giữa trưa, trước núi Tê Hà đã có vô số xe đến. Có Hongdi, Volkswagen và Audi, thậm chí những loại sang trọng như Bentley, Rolls Royce và Maybach, cò có không ít xe của quân đội.
Các vị nam nữ trung niên từ trên xe bước xuống. Đi theo họ cũng có không ít người, có giám đốc một bộ phận này đó, hoặc chủ tịch một tập đoàn nào đó thậm chí là sĩ quan trung cấp của quân khu Đông Hải. Ngày thường có lẽ khó có thể nhìn thầy một nhóm đại nhân vật như vậy, hôm nay tất cả tụ tập ở đây chính vì một việc. Đó là hoan nghênh Bồ Y vương Ninh Khuyết xuống núi!
Lấy Ninh gia lão thái quân dẫn đầu, một đám hơn 10 vạn người tề tụ dưới chan núi, một mảnh tấp nập, mỗi người đều chờ đợi.
Bỗng nhiên mọi người đều trở nên kích động. Hóa ra là Bồ Y vương Ninh Khuyết cùng hai trợ thủ đắc lực là Bá Đao và Cuồng Kiếm, phía sau còn có hơn 300 môn sinh, một thân áo bào trắng, uy phong lẫm liệt xuất hiện.
Ninh Khuyết tuy mặc bố y, nhưng tinh thần tỉnh táo, ánh mắt sắc lạnh, trễ người tản ra một cỗ khích phách khó có thể đến gần.
Mọi người nhìn thấy đều hưng phán, đồng loạt hô: “Cung nghênh Bồ Y vương xuống núi!”
Ninh Khuyết híp mắt, nhìn xung quanh tấp nập bạn bè thân thích cùng nhóm môn sinh đệtử.
Ông ta có chút đắc ý, ôm quyền trầm giọng nói: “Cảm ơn các vị! Hôm nay các vị tới đây, đều là người thân thuộc.
của tôi. Mọi người đều biết, có người nhiều lần ức hiếp Ninh gia tôi, lão phu không thể nhịn được nữa, tự mình xuống núi giáo huấn hắn một phen. Nhờ mọi người chuyền lời đến Trần Ninh, hai ngày sau, trên dưới Ninh gia mắy trăm người, còn có 2000 môn sinh đệ tử, cùng máy vạn huynh đệ bằng hữu, ở nhà tổ Ninh gia đợi cậu ta đại giá quang lâm. Là chinh sát, hay đến nhận sai, tùy cậu ta quyết định!”
Mọi người ở hiện trường nghe lời Ninh Khuyết, nhất là đám người Ninh gia đều lộ ra vẻ vui sướng. Bố Y vương đã nói rõ ràng, hai ngày sau ở Ninh gia chờ Trần Ninh, mặc kệ Trần Ninh là muốn chém giết hay muốn nhận lỗi, đều có thế!
Bồ Y vương, chính là khí phách này.
Mọi người ở hiện trường đều không nhịn được hoan hô, điên cuồng hô to ba chữ Bố Y vương.
Lúc này, ở một quán trà, Trần Ninh đang uống trà cùng Lý Vãn Tình. Điển Chử bước nhanh vào, cung kính nói: “Thiếu gia, thuộc hạ có chuyện cần báo với ngài.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Nói đi!”
Điển Chử: “Bên Ninh gia có động tĩnh.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “À, nói nghe thử xem.”
Điển Chử nói: “Lão gia Ninh gia, Bố Y vương Ninh Khuyết đã quy ẩn hơn 10 năm nay, hôm nay đã xuống núi. Nghe nói người đến hoan nghênh ông ta có thể so với một biển người. Hơn nữa, đến nghênh đón ông ta rời núi đều là những đại nhân vật có uy tín ở Tô Hàng, Đông Hải. Thậm chí là…”
Trần Ninh nhìn Điển Chử muốn nói lại thôi, thản nhiên hỏi: “Là cái gì?”
Điển Chử thấp giọng: “Còn có không ít tướng sĩ của quân đội Tô Hàng, cũng lấy thân phận người thân, chạy đến cung kính Bố Y vương rời núi.”
Trần Ninh cười: “Ninh Khuyết có thể xưng bá ở Tô Hàng, đương nhiên hai giới hắc bạch, chính trị quân sự đều sẽ có quan hệ. Hơn nữa Ninh gia là gia tộc lớn ở đây, lại là nhà mẹ đẻ của vợ Đường các lão. Tần Thành, chỉ huy quân khu Tô Hàng cũng là một tay Đường các lão đề bạt.
Tần Thành này còn có quan hệ chặt chẽ với Ninh gia, càng không cần nói đến đám tướng sĩ khác của quân khu Tô Hàng.”
Điển Chử nói: “Ninh Khuyết đã nói, hai ngày sau ở Ninh gia chờ thiếu gia đại giá quang lâm. Ông ta tuyên bố muốn chinh sát cũng được, thiếu gia đến nhận lỗi với Ninh gia cũng được, ông ta đều phụng bồi.”
Trần Ninh cười lạnh: “Xem ra Ninh gia vẫn khư khư cố chấp, sống chết không chịu nhận sai, không chịu lĩnh phạt.”
Điển Chử nói: “Thiếu gia, hiện ta các tướng sĩ của quân khu Tô Hàng rõ ràng đều có quan hệ với Ninh gia, chúng ta muốn đối phó Ninh gia, chỉ sợ không có cách nào dùng người của quân khu Tô Hàng.”
Trần Ninh nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: “Ninh gia là nhà mẹ đẻ của vợ Đường các lão, điều động binh quyền thu thập Ninh gia có chút quá đáng, hơn nữa cũng không cần thiết. Anh gọi Bát Hỗ Vệ cùng Thập Bát Ky của Bắc Cảnh đến là được.”
Điển Chử trầm giọng nói: “Tuân lệnh!”