Chiến Long Vô Song

Chương 733: Chương 733




Lúc này hơn mười tên áo bào trắng nhân cơ hội giơ kiếm lên, vọt về phía Trần Ninh như ông vỡ tổ.

Trần Ninh hừ lạnh, hai tay dùng lực.

Rằm!

Rằm!

Chiến đao cùng lợi kiếm như thủy tỉnh vỡ nát trong tay anh, hóa thành những mảnh vụng sắc bén. Trân Ninh vung tay lên, những mảnh vụng này như mưa bắn về phía đám người đang lao tới.

Những tên áo bào trắng đang vọt lên đều kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất.

Vũ khí trên tay Bá Đao Cuồng Kiêm bây giờ chỉ còn lại một nữa.

Bọn họ chưa kịp khôi phục lại tinh thần Trần Ninh đã tung ra hai cú đấm.

Phanh!

Phanh!

Bá Đao cùng Cuồng Kiếm mỗi tên trúng một chiêu vào ngực, ngực bọn họ trực tiếp lõm sâu, miệng phun ra máu tươi, bay ngược trở lại. Thời điểm ngã xuống đất đã muốn trở thành hai cổ thi thể.

Đám người Ninh Khuyết thấy thế đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Thân thể Ninh Khuyết chắn động mãnh liệt, lảo đảo lùi về sau hai bước, gương mặt già nua đã không còn sự tự tin trước đó, mà giờ chỉ còn sự tuyệt vọng.

Ông ta đã quá xem thường Trần Ninh!

Ông ta vốn cho rằng Trần Ninh có thể trở thành chiến thần Bắc Cảnh chính là vì dựa vào chiến công của toàn quân Bắc Cảnh, là lợi dụng vô số sự hi sinh của tướng sĩ mà đổi lấy cái danh chiến thần.

Ông ta cho rằng trong só những người bên cạnh ông ta sẽ có người đủ thực lực có thể cùng Trần Ninh đấu một trận.

Ông ta còn tưởng rằng Trần Ninh không có cách nào điều động quân Bắc Cảnh tiến vào Đông Hải, mà quân đội Đông Hải đã hứa sẽ không nhún tay vào chuyện này, Ninh gia của ông ta hoàn toàn có thể giáo huấn một Trần Ninh không một binh một tướng trong tay.

Nhưng mà hiện tại ông ta ý thức được, ông ta đã quá xem nhẹ thực lực của chiến thần.

Ngay lúc đáy lòng ông ta dâng lên một điềm xấu, thì lúc này Thập Bát Ky đã cưỡi tuấn mã giết đến.

Chính là Thập Bát Ky của Bắc Cảnh!

Thập Bát Ky Bắc Cảnh giống như một mũi tên đi vòng sau trong vòng vây của Bạch Bào Nghĩa Tòng, đi đến đâu kẻ địch liền kêu thảm thiết ngã lăn trên đắt…

Lần này nhóm người vốn đến ủng hộ Ninh gia đều bị dọa sợ rồi. Không ít người đã bắt đầu co dò bỏ chạy. Lúc trước rõ ràng nhất hô vạn ứng với Bố Y vương Ninh Khuyết, hiện tại giống như bầy khỉ thấy cây đổ. Bạn bè thân thích, các môn sinh đệ tử, đều lần lượt thoát ly.

Nhóm Bạch Bào Nghĩa Tòng tuy liều mạng ngăn cản nhưng người trước tiếp người sau ngã xuống. Sắc mặt Ninh Khuyét trắng bệch, ông ta biết thời thế đã mắt.

Trần Ninh lúc này lạnh lùng nhình Ninh Khuyết: “Thế nào?

Ông là muốn ngoan cố đến cùng, muốn tôi giết sạch người Ninh gia đúng không?”

Ninh Khuyết giống như lập tức trả nên già đi thêm rất nhiều tuổi, khàn khàn hô: “Tất cả dừng lại, mọi người Ninh gia đều dừng tay hết cho tôi!”

Trần Ninh cũng dừng động tác!

Rất nhanh song phương vốn đang chiến đấu kịch liệt đều dừng tay.

Điển Chử cùng Bát Hổ Vệ trên người có vài vết thương nhẹ, còn lại đều là máu của kẻ địch. Thập Bát Ky Bắc Cảnh giữ cương ngựa, toàn thân mặc chiến phục đen đeo mặt nạ, không nhìn ra bọn họ có biểu tình gì. Bất quá trên người họ cũng không có chút hao tổn, ánh mắt phía sau mặt nạ đầy sát ý, giống như một đội ky sĩ mang cái chết đến từ địa ngục.

“Lão gial”

Lão thái quân Ninh gia cùng Ninh Viễn Đông và đám người Ninh Lam vội vàng chạy đến đỡ Ninh Khuyết đã lung lay sắp đổ.

Ninh Khuyết đẩy mọi người ra, ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đi đến trước mặt Trần Ninh, cúi đầu yếu ớt nói: “Thiếu soái, Ninh gia chúng tôi nhận tội, tình nguyện nhận trừng phạt của ngài, xin ngài lưu tình cho Ninh gia chúng tôi một con đường sống!”

Trần Ninh hờ hững nói: “Tôi còn nghĩ Ninh gia mấy người vốn không muốn nhận sai? Như thế nào mà hiện tại lại xin tha rồi?”

Ninh Khuyết cùng đám người Ninh gia một mặt xám xịt.

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Các người nếu nhận tội, vậy nói xem các người sai ở đâu?”

Ninh Khuyết nghe vậy, thần tình nghẹn khuát: “Cái này….”

Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nếu ngay cả sai ở đâu cũng không biết, thái độ nhận sai của các người như vậy chính là qua loa lấy lệ, vì sao tôi phải chừa cho các người con đường sống?”

Ninh Khuyết kỳ thật đã sớm biết Ninh gia và Trần Ninh phát sinh ân oán gì! Chỉ là không ai tình nguyện nhận sai, càng không ai dám ở trước mặt mọi người nhận sai, dù sao Ninh gia bọn họ luôn là gia tộc cao quý. Chẳng qua là hiện tại néu không nhận sai, sợ là không được.

Ninh Khuyết không còn cách nào, chỉ có thể cúi đầu, yếu ớt nói: “Nhà chúng tôi không giáo huần tốt con cháu trong gia tộc, cháu trai tôi Ninh Phong quấy rầy Thiếu soái phu nhân, tôi thay cháu tôi xin lỗi ngài Thiếu soái!”

Trần Ninh híp mắt: “Còn gì nữa?”

Ninh Khuyết kiên trì tiếp tục nói: “Con gái tôi Ninh Lam, nhiều lần vô lý gây khó dễ Lý tiểu thư, Ninh gia chúng tôi này cũng xin nhận lỗi với Thiếu soái cùng Lý tiểu thư. Mặc khác, đệ tử của tôi Nhậm Phi trước đó dẫn người đi tìm Thiếu soái gây phiền toái, cũng là lỗi của tôi, tôi lần nữa nhận tội, xin Thiều soái trừng phạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.