Đám người Diệp Thiên Tinh đều sững sờ, họ không hiểu như vậy là sao cả.
Tần Thành giải thích:
"Nếu Trần Ninh không nắm được một ít manh mối chứng cứ thì cậu ta sẽ không hấp tấp giam giữ Hà Dương và con trai của ông ta đâu."
"Chúng ta lúc này vô cùng nguy hiểm, thời điểm này Đường các lão sẽ không liên lạc với chúng ta đâu."
"Nguy cơ lần này, muốn vượt qua cửa ải này, chúng ta chỉ có thể tự dựa vào mình thôi.”
Đám người Diệp Thiên Tinh đồng thanh nói:
"Tướng quân, chúng ta tự cứu mình bằng cách nào?"
Tần Thành trịnh trọng nói:
"Thí tốt giữ xe!"
Tần Thành cảm thấy trong tình
huống này, ông ta chỉ có thể hy sinh một số người để bảo toàn cục diện chung.
Chỉ cần ổn định được tình hình chung thì dù cho có phải hy sinh đi vài người, nhưng người nhà họ vẫn sẽ sống tốt.
Ngược lại nếu chết chùm cả đám thì tất cả, kể cả người nhà của mọi người đều sẽ đi đời.
Đám người Diệp Thiên Tinh cũng đều cho rằng nên làm vậy!
Diệp Thiên Tinh hỏi:
"Tướng quân,
chúng tôi phải làm gì, xin ngài hãy phân phó đi ạ."
Tần Thành hạ giọng nói:
"Cậu lập tức dẫn người, đi thanh trừ tất cả những người có tham gia vào, không quá quan trọng, nhưng rất có thể làm rò rỉ bí mật của chúng ta đi."
Diệp Thiên Tinh nói:
"Rõ!"
Tần Trừng lại nói:
"Còn có, cậu tìm cách truyền tin cho Hà Dương, bảo ông ta tự sát đi."
"Ồng ta chết rồi, chúng ta mới có thể sống, người nhà của ông ta cũng có
thề sống rất tốt.
"Ông ta không chết thì tất cả chúng ta đều sẽ toi đời, bao gồm cả gia đình ông ta!"
Diệp Thiên Tinh nói:
"Rõ!"
Tần Trừng lại nói:
"Đề phòng Hà Dương không chịu tự sát, các ngươi tìm một nhóm sát thủ tinh nhuệ, phải là những người giỏi nhất trong những người giỏi, lẻn vào doanh trại ở thành phố Trung Hải, tiễn Hà Dương lên đường đi."
Diệp Thiên Tinh nói:
"Tuân lệnh!
Tần Thành lại tiếp tục dặn dò:
"Nhớ kỹ, người được phái đi để tiễn Hà Dương lên đường không được là người của quân doanh Tô Hàng chúng ta!"
Diệp Thiên Tinh không khỏi lộ ra vẻ mặt khó xử!
Vừa phải là cao thủ tinh nhuệ, phải là người giỏi nhất trong những người giỏi, còn cần phải dũng cảm, trung thành, người như vậy tìm đâu ra chứ?
Tần Thành nói:
"Nếu cậu không tìm được ứng cử viên thích hợp thi đến quán bar Chiến Hào tìm đám người u Linh giúp đỡ!"
Quán bar Chiến Hào!
u Linh trên chiến trường!
Hai mắt Diệp Thiên Tinh không khỏi sáng lên!
Quán bar Chiến Hào thực chất là một quán bar bình thường ở Tô Hàng, không được nhiều người biết đến,
hơn nữa quán bar này chỉ mở cửa cho các hội viên của quán.
Những người có thể trở thành hội viên của quán bar Chiến Hào thực ra đều là những người đã từng lên chiến trường, không phải là cựu chiến binh thi cũng là lính đánh thuê.
Chủ nhân của quán bar Chiến Hào có tên là Hán Vũ, từng đảm nhận chức vụ chỉ huy trong lực lượng đặc chủng của quân đội Đông Hải, có biệt danh là u Linh trên chiến trường.
Hán Vũ rất hiếu chiến, tính tình lại nóng nảy, bởi vì phạm phải sai lầm
nghiêm trọng nên bị đuổi ra khỏi quân đội.
Năm đó là do Tần Thành đề bạt Hán Vũ, có thể nói Hán Vũ rất nghe lời Tần Thành.
Tần Thành nói hắn ta đi hướng đông, hắn ta sẽ không bao giờ đi hướng tây. Tần Thành bảo hắn ta hôm nay giết người, hắn ta sẽ không đợi đến ngày mai.
Tần Thành nói với Diệp Thiên Tinh:
"Thực lực của tiểu tử u Linh kia rất mạnh, bên cạnh hắn ta còn có một đám thủ ha. Bon ho lúc đầu đều là
thành viên trong đội hắn ta, người nào người nấy đều là cao thủ thứ nhất thứ nhì."
"Nếu cậu bảo bọn họ đi làm việc này, họ nhất định sẽ làm được."
Diệp Thiên Tinh nói:
"Rõ!"
Chẳng bao lâu sau, Diệp Thiên Tinh đã liên lạc được với u Linh của chiến trường.
u Linh chiến trường lập tức triệu tập mười mấy thủ hạ có năng lực nhất, nghe theo sự sắp xếp của Diệp Thiên Tinh, đến Trung Hải ám sát Hà
Dương.
Thành phố Trung Hải, quân doanh.
Trần Ninh và Vương Đạo Phương đang uống trà trong văn phòng!
Điển Chử từ ngoài bước vào, hô vang:
"Báo cáo!"
Trần Ninh nhìn sang Điển Chử, nhàn nhạt hỏi:
"Thế nào rồi, tên Hà Dương kia chịu khai ra chưa?"
Điển Chử cười khổ:
“Còn chưa ạ, bởi
vì Thiểu soái đã ra lệnh không được dùng hình thức tra tấn để ép cung, nên chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp mềm mỏng để ép ông ta nói, ông ta vẫn cố chấp không chịu nói."
Trần Ninh bình tĩnh nói:
"Sau khi Hà Dương chịu khai ra thi vẫn còn phải lẽn toà làm nhân chứng."
"Nếu như sử dụng khổ hình ép cung ông ta, thì e rằng sau khi chịu dày vò xong thì Hà Dương người không ra người ngợm không ra ngợm nữa, đến lúc đó sẽ gây ra rất nhiều tranh cai.
Điển Chử nói:
"Thuộc hạ hiểu được!
“Thiếu soái yên tâm, bây giờ thuộc hạ không để cho đám người Hà Dương ngủ, hơn nữa còn cho người nói chuyện với ông ta 24/24, lợi dụng người nhà của ông ta và các nhân tố khác gây áp lực tâm lý, ép buộc ông ta phải khai ra."
Trần Ninh nở nụ cười:
"Chiêu này gọi là Cú đêm. Ước chừng ép ông ta thức thêm một hai ngày nữa thì Hà Dương sẽ uy sụp tinh thần mà thú tội."
Vương Đạo Phương nói:
"Thiếu soái, trời đã khuya rồi, ngài về nhà nghỉ ngơi trước đi, có tin tức chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho ngài."
Trần Ninh lắc đầu:
"Không cần, tôi cũng lười chạy tới chạy lui. Tạm thời tôi sẽ ở lại trong doanh trại cho đến khi Hà Dương chịu nhận tội."
Vương Đạo Phương nhận ra Trần Ninh rất coi trọng chuyện này.
Ông nhanh chóng nói:
"Vậy tôi sẽ lệnh cho người chuẩn bị chỗ nghỉ cho Thiếu soái!"
Trong phòng thẩm vấn ở một góc nào đó trong doanh trại.
***