Thậm chí, không khí xung quanh ông ta cũng bắt đầu trở nên méo mó, khí
tức cuồng bạo không ngừng toả ra từ người ông ta, lấn chiếm bầu không khí xung quanh.
Mặt Tần Phượng Hoàng biến sắc:
"Đây là cái gì?"
Vẻ mặt Điển Chử nghiêm trọng nói:
"Đây hình như là Bá Thể trong truyền thuyết, một loại kung fu rất mạnh của võ thuật cổ đại Hoa Hạ. Nghe nói nó không chỉ làm cho người luyện đao thương bất nhập, mà lực bạo phát cũng vô cùng khủng khiếp.”
"Tôi chỉ nghe nói đến nhưng chưa từng thấy qua, không ngờ tối nay lại
có thể thấy được.
Trần Ninh lúc này cũng nhìn về phía Hồng Kim Cương đang sử dụng Bá Thể, khóe miệng khẽ nhếch lên:
"Thảo nào ông lại có thể tự dựng lên một mảnh trời riêng giữa rừng cao thủ Đông Doanh, hoá ra là do có chút bản lĩnh này.”
Nội công của Hòng Kim Cương lúc này đã đạt đến mức cao nhất, sức mạnh của ông ta cũng đã được tích đến cực điểm.
Ông ta gầm lên:
"Bá Vương quyền, mày chết đi!"
Lời nói vừa dứt, ông ta đã lao về phía Trần Ninh nhanh như một ngôi sao bảng, nắm đấm phải của ông ta mang theo luồng cuồng phong đấm về phía mặt của Trần Ninh.
Đám người Hồng Môn ở đó nhịn không được, đồng loạt reo hò.
Cú đấm này của Hồng Kim Cương nếu đập nát một tảng đá to thì mọi người cũng sẽ không bất ngờ, bởi vì cú đấm này thực sự mạnh đến kinh người.
Lúc này Tống Sính Đình đã nín thở, lo lắng nhìn về phía Trần Ninh.
Khi cú đấm của Hồng Kim Cương sắp giáng xuống mặt Trần Ninh, thì Trần Ninh lại bất ngờ ra tay phản đòn.
Chỉ thấy Trần Ninh di chuyển một cách rất tuỳ ý, nhẹ nhàng giơ tay trái lên thì đã ôm trọng nắm đấm của Hồng Kim Cương vào lòng bàn tay, bắt lấy cú đấm không thể cản phá của Hồng Kim Cương.
Cái gì?
Đòng tử của Hồng Kim Cương giãn mạnh ra, một cú đấm Bá Vương quyền này của ông ta đã dùng hết sức lực thế mà Trần Ninh lại dễ dàng bắt lấy như vậy?
ông ta vẫn chưa hồi thần lại sau cú sốc này!
Trần Ninh đã cười lạnh nói:
"Ba quyền của ông tôi đã đón được rồi. Bây giờ đến lượt của ông chịu một chiêu của tôi.”
Lời vừa dứt, Trần Ninh đã tung một
cú đá nhanh như chớp về phía ông ta.
Bùm!
Trần Ninh tung một cú đá vào ngực Hồng Kim Cương.
Hai chân Hồng Kim Cương nhấc lên khỏi mặt đất, bay thẳng lên không trung.
Ngay lúc Hồng Kim Cương bị đá bay lên khỏi mặt đất thì Trần Ninh đột ngột thu lực lại.
Sức lực của cú đá đột ngột thu lại
khiến cho Hòng Kim Cương, người sắp bị đá bay lên không trung không bị văng ra ngoài, mà lại kỳ quái ngã sắp xuống, dính vào đôi giày da bên chân phải mà Trần Ninh vừa nhấc lên.
Cảnh tượng này khiến mọi người ở đó như chết lặng!
Trần Ninh vẫn duy trì tư thế nhấc một chân trên cao, cơ thể đồ sộ như một ngọn núi nhỏ của Hồng Kim Cương dính trên chân phải của anh.
Chân dài của anh như một ngọn giáo dài đâm xuyên một một con lợn rừng
nặng nẻ.
Mọi người ở đó đều mắt tròn mắt dẹt, miệng há hốc, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.
Trần Ninh đột nhiên thu chân lại!
Hồng Kim Cương ngã xuống, va thật mạnh vào nền đất, làm bụi đất bay khắp nơi.
Trên người ông ta đã gãy không biết bao nhiều cái xương, bây giờ ông ta thậm chí còn không thể đứng dậy được.
Đây còn là bởi vì Trần Ninh đã thu lại lực kịp thời, nếu không chỉ một cú đá của Trần Ninh cũng có thể đá cho ông ta tan xương nát thịt mà chết.
Trần Ninh dửng dưng liếc nhìn Hồng Kim Cương đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói:
"Bây giờ, có thể nói sự thật cho tôi biết được chưa?"
Hồng Kim Cương chật vật ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Trần Ninh:
"Tôi từ Hoa Hạ đến Đông Doanh, ở đây tạo dựng một chỗ đứng vững chắc, danh tiếng vang xa. Nhưng tôi chưa bao giờ gặp ai lợi hại như cậu.”
"Cậu... rốt cuộc cậu là ai?’
Điền Chữ không nhịn được lên tiếng mắng mỏ:
"Tên chó mắt mù nhà mày, uổng cho mày là người Hoa Hạ, vây mà lại dám tới giết Thiếu soái Bắc Cảnh chúng ta, chiến thần Hoa Hạ!"
Thiếu soái Bắc Cảnh!
Chiến thần Hoa Hạ!
Hồng Kim Cương nghe vậy thì cơ thể ông ta run lên như bị sét đánh.
"Hóa ra là chiến thần... tôi thua cũng đáng...”
Trần Ninh lạnh lùng nói:
"Nói đi, rốt cuốc là ai phái các người đến?"
Hồng Kim Cương nói:
"Đối phương không nói cho tôi biết thân phận của họ, nhưng dù sao thi tôi cũng là trùm ở đây. Tôi đã bí mật điều tra danh tính của cậu ta, cậu ta tên là Đường...”
Đúng ngay lúc này, tim Trần Ninh đột nhiên vang lên một hồi chuông báo động, ruột như lửa đốt, quanh năm
chinh chiến trên chiến trường, lúc này anh có thể ngửi được mùi nguy hiểm nồng đậm.
Anh kông chút do dự, kéo Tống Sính Đình sang một bên để né tránh, đồng thời hét lên:
"Có nguy hiểm!"
Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng xả súng.
Từng tiếng súng đột ngột vang lên, Hồng Kim Cương trực tiếp bị bắn thành tổ ong bắp cày.
Một số thành viên Hồng Môn cũng bị thương!
Tay súng trong bóng tối sau khi nổ súng xong lập tức rút lui
Điển Chử và Tần Phượng Hoàng đều muốn đuổi theo!
Trần Ninh hét lên:
"Đừng đuổi giặc cùng đường!"