Chiến Long Vô Song

Chương 866: Chương 866: Chương 816




Trần Ninh nhíu nhíu mày: “Tôi còn thực sự không tin.”

Phùng Hải Lương không ngờ Trần Ninh lại phách lối như: vậy!

Ông ta nhìn Trần Ninh tuổi còn trẻ, ước lượng Trần Ninh trong quân đội cũng không thể giữ chức vị quá cao, có thể làm Thượng úy chắc là cấp nhất rồi.

Ông ta cười lạnh nói: “Ha ha, tôi cũng không tin tôi không trị được cậu.”

“Nào nào nào, đưa số điện thoại của cấp trên cậu cho tôi, tôi sẽ lột da cậu ngay lập tức.”

Trần Ninh nói: “Ông chắc chắn?”

Phùng Hải Lương cả giận nói: “Cậu nghĩ là tôi đang đùa với cậu à?”

Trần Ninh trực tiếp đưa ra một số điện thoại!

Phùng Hải Lương đứng tại chỗ dùng điện thoại bắm só, lúc gọi đi, ông ta còn sửng sốt một chút, nghĩ thàm số điện thoại cấp trên của thằng nhóc này khá đơn giản dễ nhớ.

Rất nhanh, điện thoại được tiếp thông.

Phùng Hải Lương không đợi đối phương nói chuyện, tự báo thân phận rồi nói ý.

*Xin chào, tôi là người cục phụ trách thực dược tỉnh Giang Nam Phùng Hải Lương.”

“Binh sĩ cấp dưới Trần Ninh của ông, cũng dám ẩu đả với tôi, còn mở miệng uy hiếp tôi, thái độ hành vi đều vô cùng ác liệt.”

“Tôi yêu cầu các ông lập tức khai trừ quân tịch Trần Ninh, giao cho cảnh sát Giang Nam tôi xử nghiêm.”

“Đồng chí, không vấn đề chứ?”

Lúc Phùng Hải Lương nói xong lời này, vẻ mặt đầy đắc ý, khóe mắt liếc qua hướng máy người Trần Ninh và Tống Sính Đình.

Nét mặt của ông ta tựa hồ muốn nói: “Thằng nhóc, mày thật sự cho rằng tao không xử lý được mà sao, bây giờ tao có thể để cấp trên của mày lột da mày, phơi khô mày.

mà cấp trên của mày cũng không dám không nẻ mặt.”

Điện thoại truyền một giọng nói lớn tuổi nhưng rất uy nghiêm: “Trần Ninh là một tướng sĩ tốt, tôi tin tất cả mọi vấn đề đều có nguyên nhân.”

“Lát nữa tôi sẽ phái người đến hỏi, ông hay kiên nhẫn chờ.”

Phùng Hải Lương nghe xong lời này liền không hài lòng, lập tức tức giận nói: “Có ý gì? Ông đang muốn bao che cho binh sĩ của mình? Hay là muốn chơi đến cùng với tôi?”

“Tôi nghiêm trọng cảnh cáo ông, bây giờ ông lập tức khai trừ Trần Ninh cho tôi.”

Lúc Tần Hằng mới nhận được cuộc điện thoại kia cũng tràn ngập lửa giận.

Đây là chuyện gì chứ, một chuyện nhỏ vậy mà cũng gọi điện thoại đến chỗ ông.

Ông nhẫn lại lửa giận mà xử lý.

Nhưng cái tên ở cục thực dược tỉnh Giang Nam kia, vậy mà dám cảnh cáo ông Ông lập tức nỗi giận: “Ông cảnh cáo tôi? Ông cảnh cáo tôi bằng cách nào?”

Phùng Hải Lương nói: “Ây yo, tôi nói lão đồng chí ông này, tôi phách lối như vậy… thì nói cho tôi tên của ông, địa chỉ, đơn vị sở thuộc, ông xem tôi xử lý ông thế nào.”

Tần Hằng lạnh lùng nói: “Tần Hằng, phủ Quốc chủ thủ đô!”

Quốc chủ Tàn Hằng!

Phùng Hải Lương nghe vậy, như là nghe thấy tiếng sắm bên tai, sợ đứng ngây tại chô.

Ánh mắt ông ta trọn tròn, miệng há mở, sắc mặt thay đổi với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được, nhanh chóng trở nên trắng bệch.

Ánh mắt ông ta xuất hiện một vòng hoảng sợ, nói chuyện cũng biến thành không lưu loát, run rẩy nói: “Ngài ngài ngài… ngài là Quốc chủ…”

Tần Hằng không trả lời câu hỏi của Phùng Hải Lương, chỉ uy nghiêm nói: “Lát nữa sẽ có tổ chức tìm ông nói chuyện!”

Nói xong, cúp máy bộp một cái.

Phùng Hải Lương cầm điện thoại, cả người đều choáng váng, mồ hôi lạnh trên trán thi nhau rơi xuống, tuyệt vọng ngẳắng đầu nhìn về phía Trần Ninh, run giọng nói: “Cậu…

rốt cuộc cậu là ai?”

Chu Nhược Thụ lúc này thở dài nói: “Phùng cục trưởng, kỳ thật vị này là Thiếu soái Bắc Cảnh chúng ta, chiến thần Hoa Hạ, Trần Ninh Trần tiên sinh.”

Thiếu soái Bắc Cảnh!

Chiến thàn Hoa Hạ!

Phùng Hải Lương nghe vậy, suýt chút nữa phun máu tại chỗ, Cơ thể của ông ta hốt hoảng một chút, sau đó bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Trần Ninh, tuyệt vọng nói: “Cậu…

là Thiếu soái!”

Trần Ninh hừ lạnh một tiếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.